Trí tưởng tượng làm giảm năng suất lao động chân tay của chàng ta và đem lại đầy hiểm họa. Các cậu bảo: Ấy, tớ thích thế, thích thì đấu tranh, chán thì thôi, hiện sinh mà. Mà mai sau, con cái họ sẽ lặp lại và phát triển thêm.
Và tiếp tục sứ mệnh sống đến chết thì thôi. Và cú đấm trở nên có giá trị nếu như bạn là thiên tài chân chính cho dù kẻ bị đấm là ai. Hắn có thể là một lãnh đạo khác; hay chỉ là một nhà thơ dám viết những điều quá đúng về bản chất của cuộc chiến tôi gây ra.
Cháu bảo: Con hơn cha là nhà có phúc ạ. Anh chắc chả chấp tôi đâu nhỉ. Những đêm ôn thi như thế này thì lại có cớ thức.
Không lại phản tự nhiên quá. Dù gì thì các vệ tinh của bác cũng khó biết hoặc biết cũng khó nói. Tôi tụt khăn trải lên băng ghế bảo để đỡ nóng.
Tôi đèo mẹ đi, cố tình lắc lư xe cho mẹ thấy là tôi bực bội. Bạn còn phải sống dài dài. Đã không ít lần phân tích các lí do mình ngại dùng tiền.
Mãi mãi, ta chỉ là một cậu bé nhạy cảm, càng lớn càng nhạy cảm. Thế nên, bạn sẽ sống, sẽ sống nữa để khám phá mình. Nhiều cái oan mà chán không thể mở miệng ra rửa được.
Rằng: Sự lười biếng ấy khiến trẻ con khổ. Và họ cũng sẽ khổ lây. Một kiểu hăm doạ của trẻ con.
Dường trong mẹ luôn có khao khát về danh tiếng, với công việc mẹ lại đầy trách nhiệm nên mẹ luôn phải cố quá sức mình. 21 tuổi thì còn phải đến trường. Hơi tiếc là chúng ta thường không đủ thông minh để tìm sự thật trong vô số chuyện phiếm hàng ngày.
Giấy vệ sinh ở đâu nhỉ, bác trai thì đang cạo râu hay làm gì đó trong nhà tắm. Tôi khóc vì tôi thông minh nhưng không phải thông minh kiệt xuất, không có trí nhớ phi thường. Nên không ai có lỗi.
Bạn sợ sự dây dưa tình cảm để rồi ông chú cứ vô tư: Mày sang khuân cho chú cái tủ. Tinh thần? Bạn góp sự hoà đồng trong những trận bóng, trong những cuộc vui có điều độ. Còn chưa kể đến cái đuôi đèn tức là dây điện màu đen cắm vào sau gót chiếc ủng chạy khuất vào sau cánh cửa mở sát tường.