Có một quy tắc hết sức đơn giản là: Hãy nói chuyện với những người dưới quyền theo cái cách mà bạn muốn ông chủ nói chuyện với mình. Nếu nói một cách khéo léo như thế, mọi việc rồi sẽ ổn cả. Nhưng thậm chí ngay sau khi đặt câu hỏi với những người phỏng vấn, bạn lại càng phải lắng nghe nhiều hơn nữa.
Thực tế minh chứng rõ ràng điều này. Một người New York có cái nhún vai bình tĩnh trước nhiều mối nguy hiểm trong cuộc sống. Ông không bao giờ ngại cười lẫn không ngại lấy bản thân mình ra để chọc cười thiên hạ.
Bất cứ dân tộc nào cũng muốn được gọi tên đúng nguồn cội của họ một cách trân trọng. Buổi lễ choáng ngợp một rừng hoa và một rừng cờ. George Burns quả đúng là George Burns! Chỉ đơn thuần kể lại nếp sống đều đặn của ông thôi nhưng cũng làm người ta phải ôm bụng cười.
Mickey nhoài người lại gần cái micro trên bàn và nói: Ý kiến của tôi cũng giống như ý kiến của ông Stengel thưa ngài nghị sĩ. Điều này chỉ làm phí thời gian của cô ấy và cả của bạn nữa. Trò chuyện với Richard Nixon, bạn khỏi lo rằng không có đề tài nói hay đến lúc chẳng biết nói gì.
Một trận động đất ở Châu Phi đối với bạn cũng đâu có khủng khiếp bằng cái mụn nhọt ở cổ, đúng không nào? Hãy nghĩ về điều này khi bạn trò chuyện với ai đó. Herb dấn thân vào hàng trăm cuộc thương lượng đàm phán nóng bỏng, mà thân chủ là những tập đoàn mang tầm cỡ quốc gia lẫn quốc tế. Một đôi mắt có hồn sẽ giúp bạn có sức lôi cuốn hơn rất nhiều, dù giao tiếp ở bất cứ nơi đâu, bất cứ tình huống nào và nói chuyện với bất cứ ai đi chăng nữa.
Danny Kaye đã hát một trong những ca khúc nổi tiếng nhất của anh cho người mẹ ấy nghe. Bạn biết không, tôi đã tự nghiệm ra điều này: Tôi chẳng bao giờ học được cái gì khi tôi đang nói. Ngay cả khi làm việc, tôi cũng không muốn nghĩ rằng mình đang mang áp lực công việc.
Sẽ đáng tiếc nếu bạn quen lối nói mang tiếng là thời thượng mà vứt đi lối nói đơn giản, quen thuộc với mọi người. Don nói nhỏ với Sinatra: Vỗ mạnh hơn cho tình cảm vào, Sinatra. Hai ngàn con người trong khán phòng đã phải chịu đựng một bài nói dở và nhàm chán.
Điều quan trọng là bạn đừng quá bận tâm về việc rút lui. Nhưng vào buổi tối đến chương trình của tôi thì Jim lại xỉn quắc cần câu. Nói như thế thì chẳng khác nào nện búa tạ vào bàn tròn đàm phán, như muốn triệt hạ đối phương vậy.
Nếu làm như vậy, ngay tức khắc khán giả sẽ biết rằng tôi đang nói thật. Tin tôi đi, tôi biết điều này rõ lắm. Bạn còn nhớ những lời nói đầu tiên của tôi trên radio không? Những lời chân thật cởi mở ấy giúp tôi vượt qua Nỗi sợ cái micro một cách dễ dàng.
Kết luận ở đây rất rõ ràng: Nạn phạm pháp lôi cuốn ngành du lịch. Một dòng ký ức về người cha thân yêu như dòng thác trào về. Don Rickles là một chàng trai khoái chọc cười trên sân khấu cũng như ở các bàn tiệc.