Lại buồn, lại khổ nhiều hơn cần thiết. Mọi người có thể nghĩ tôi bị tai nạn hoặc làm gì dại dột. Bạn như một hình khối kết lại bằng nước muốn sụm xuống thành một vũng và bay hơi đi.
Cháu mà làm được thì cháu giỏi. Bạn từng lấy viết làm phương tiện, làm một thứ bầu bạn qua ngày. Trong đêm, không chết, không ngủ được, thật buồn.
Và khi mọi người đang ôn thi thì bạn đang viết và đang chết. Khi biến cái trò đùa nhớ ra 2 tiếng trước mình làm gì thành một việc không chơi nữa thì khó chịu, quả khó yên tâm làm một việc khác, ví dụ: Viết. Tự do hay không là ở mình.
Ngồi giữa không khí thanh bình của cuộc giải lao. Nó tạo ra thói quen đứng trên người khác với niềm tự hào tuổi tác. Tất nhiên tôi biết có thể tôi đánh giá thấp trí tuệ và lòng bao dung của họ.
Tôi định chờ mẹ bảo: Mẹ cho con thôi học nhé. Bây giờ, đầu óc không đủ năng lượng để phân tích rõ ràng, tạm gộp nghệ thuật và sáng tạo là một vậy. Có lẽ rất lâu họ mới biết cụ thể.
Hiếm hoi có nhà phê bình nào dám phát biểu cái mà họ tìm thấy trước người khác. Phụ nữ thì thường có ai nghe hoặc không có ai nghe cũng tâm sự. Ta luôn cố giữ sự nhẹ nhàng của một đứa trẻ để âm thầm tưới sự trong trẻo, lương thiện làm đời sống họ thêm thoải mái.
Cháu bảo trời mưa, trú mưa, vào hàng điện tử chơi. Mất thì thôi nhưng trong đó có quyển vở chứa bài viết này. Ôi! Những tiếng còi xe.
Những hỗn mang bao trùm lấy bạn, thách thức bạn. Và bi kịch đó là bài học vỡ lòng cho kẻ viết nhiều hơn mức để chơi. Nó dẫn đến những hành động đầy cảm tính khi cần lí tính và ngược lại.
Nhà con chẳng thiếu thứ gì nhưng con về mang quà thế, mọi người vui lắm. Và vì thế, họ yên tâm với sự từng trải cũng như lười cập nhật tri thức của mình. Lúc về, thằng em tớ bảo: Buồn cười, cứ nghĩ có cái búa gõ cho mấy chú phía trước mỗi chú một phát, bực cả mình.
Rồi lửa bén nhanh quá, chẳng buồn đọc. Chỉ nhớ nó chẳng có gì đáng nhớ. Hót nhiều cũng không hay lắm.