Chỉ khi nhận lỗi về phần mình, ta mới có thể rũ bỏ được cảm giác tội lỗi và mặc cảm của mình. "Chúng ta vẫn thường quên rằng chỉ có chính chúng ta mới phải chịu trách nhiệm cho những gì mình làm trong cuộc sống, trong vũ trụ và với tất cả mọi điều! cho đến khi bạn quyết định đi lên đỉnh cầu thang.
Thực tế cuộc sống cho thấy, bất cứ điều gì đến với ta từ bên ngoài đều có thể biến mất bất kỳ lúc nào. Chúng ta suy nghĩ như thế nào thì sẽ nhận thức như thế ấy, và chúng ta nhận thức như thế nào thì cuộc đời chúng ta sẽ như thế ấy. Có thể ta sẽ thấy thoải mái hơn và thuận tiện hơn khi có người khác giơ đầu chịu báng thay mình, nhưng thật ra, chúng ta đã bỏ lỡ cơ hội thay đổi cách suy nghĩ, bỏ mất những cơ hội của hiện tại.
* Giờ đây, tôi dễ dàng chia tay với những niềm tin tiêu cực trước kia. Quan sát sẽ tốt hơn rất nhiều so với việc tiếp nhận qua lời nói, cảm xúc và thái độ, cũng sẽ tốt hơn nếu so với việc tham gia quá đáng hay phản ứng thái quá. Vì cuộc đời là một quá trình học hỏi, và chúng ta trở nên khôn ngoan nhờ có những sai lầm.
Sợ hãi đơn giản chỉ là thiếu hiểu biết. Cách duy nhất để các báu vật này tăng lên là đem cho chúng đi. Khi có sự thông hiểu sâu sắc, chúng ta sẽ đạt đến sự quân bình.
Cội nguồn là phần nền móng đã bị che khuất, là trụ cột. Thả lỏng vai và tay. Anh ta hợp tác và giúp đỡ khu vườn, nhưng không thể can thiệp được vào các quy luật của tự nhiên: bão tuyết, giông tố, ngập úng, nắng hạn.
Thời gian qua đi, tri thức của ta ngày càng nhận ra một cách rõ ràng điều gì đúng và bắt đầu sửa chữa sai lầm. Những ý nghĩ của tôi giờ đây chậm hơn. Con người thường cứ cố buộc sự việc phải xảy ra.
Sự hào hiệp thực sự được đo lường bằng thái độ cư xử tốt với mọi người. Đôi khi, chúng ta vất vả để thay đổi cuộc sống theo hướng tốt đẹp hơn, nhưng đôi khi ta lại không cố gắng đúng mức. Những nghiên cứu mới đây ở Anh cho biết, trong suốt cuộc đời, chúng ta đã dành trung bình 80% thời gian hoặc hơn thế để nghĩ và nói về những điều không thể kiểm soát hay thay đổi được, chẳng hạn như về thời tiết, về quá khứ hay về người khác.
Để dễ phân biệt, ta chia nhận thức thành hai cấp độ: ý thức và tiềm thức. Những ý nghĩ có sức mạnh rất lớn. Suy nghĩ để lập kế hoạch cho ngày làm việc của mình: "Tôi cần gặp người ấy vào giờ này", "Tôi phải đi đến nơi đó".
Lắng nghe tiếng vỡ thành ngàn mảnh vụn dưới chân cầu thang. Sự khiêm nhường tuyệt đối được thể hiện ở chỗ chúng ta nhận ra và chấp nhận rằng có những quy luật nằm ngoài luật lệ thông thường của con người, chúng ta không thể thiết lập những tiêu chuẩn cho vũ trụ. Sau đó sẽ là việc cày xới đất, gieo hạt, rồi tưới nước.
Trong mỗi con người cũng có một nền móng không nhìn thấy được. Phần này luôn bị che lấp nhưng lại mang trách nhiệm chống đỡ mọi cấu trúc. Sức mạnh tha thứ bắt nguồn từ sự đồng cảm.