Tôi chưa từng nói trong dịp nào long trọng như vậy, khán giả của tôi vốn chỉ là những đứa bạn choai choai trong lớp. Nhạy bén đặt ra những câu hỏi thú vị. Một người hỏi George: Ông nghĩ gì về những bác sĩ ngày nay?.
Tất nhiên, sẽ có những điều không nên đề cập tới, thì đừng nói ra. Đây cũng là cách giúp tôi đã xử trí những tình huống tiến thoái lưỡng nan đấy các bạn. Tôi hy vọng tất cả chúng ta đều không gặp tình trạng đó.
Hãy đặt những câu hỏi mà mọi người đều có thể nói lên quan điểm riêng của mình. Thế là gần cuối chương trình, khi tôi nói lấp lửng về vấn đề này thì đùng một cái, Perrot nói rằng ông ta sẽ ra tranh cử tổng thống nếu được bỏ phiếu trên khắp 50 bang. Bất cứ diễn giả thành công nào cũng có một phong cách nói riêng của họ.
Hãy học hỏi từ Frank Sinatra, Bill Clinton và Edward Bennett Williams Anh cũng không biết cuộc phỏng vấn sẽ đi tới đâu, vì thế anh ấy sợ. Tạo một không khí rôm rả trên bàn ăn ư? Không khó! Chỉ cần ta đề cập đến những sự kiện nóng bỏng mà ai cũng có thể bàn luận, đóng góp ý kiến.
Nhiều người thích dùng các thuật ngữ nghe có vẻ thời thượng chứ không muốn dùng những từ quen thuộc bình thường. Nghe nó không được thông dụng cho lắm. Việc cô gái gọi điện cho chàng trai thì quá bình thường.
- Này, mọi người hình như ai cũng thắc mắc Mike Tyson có được cấp giấy phép lên võ đài nữa hay không, em thì nghĩ sao? Và không hiểu nổi sao người ta cứ thích hỏi lại chúng ta câu này: Chết thật, ban nãy anh nói cái gì thế?. Những lời lẽ này tuy mềm mỏng nhưng sâu sắc và có sức thuyết phục mạnh trong tòa án.
Nhạy bén đặt ra những câu hỏi thú vị. Một giờ qua trò chuyện với anh thật thú vị! Anh thật tuyệt vời, như thường lệ. Những thói xấu, những điều không tốt trong cuộc sống qua óc hài hước của Rickles đều tạo nên những trận cười nghiêng ngả.
Thế là chúng bò ra cười sặc sụa, cười đến chảy cả nước mắt. Hãy chuẩn bị trước xem bạn cần nói những gì, không cần nói những gì. NHỮNG NGƯỜI THÀNH CÔNG LÀ NHỮNG NGƯỜI ĂN NÓI THÀNH CÔNG VÀ NGƯỢC LẠI
Tôi nghĩ đây là câu hỏi hết sức tuyệt vời. Việc tương tự xảy ra khi Ross Perot quá bộ đến chương trình của tôi vào ngày 20/02/1992. Tôi liếc nhìn đồng hồ…11:07.
Stengel trả lời tỉnh rụi: Ồ, có đấy thưa ngài. Họ không thể chờ thêm được nữa. Tôi chẳng còn biết hỏi cái gì nữa.