Chỉ muốn mô tả cảm giác buồn của mình. Sách phôtô, giấy rất dễ cháy. Thế mà vẫn hồn nhiên phó mặc đời mình cho những âm mưu.
Trên Hồ Gươm lúc này chắc đang có lễ hội du lịch tưng bừng. Còn tin tưởng thì mơ hồ lắm. Chẳng qua, những cái mất nó đến nhiều quá.
Và thế là nhiều người đói quyền con người sống trong cái thiện ác ngẫu nhiên. Có điều bác che bóng khéo quá, cứ câu giờ cho đến hết trận đấu thì thôi. Và tôi thì giữa gia đình này, ai cũng ít nhiều thương tôi nhưng lúc nào tôi cũng có mặc cảm của một thằng phản bội.
Bây giờ tôi đang ở trong vườn thú. Hắn sẽ phải điểm lại những khao khát đã đi trốn, những ơn huệ đã nhạt nhòa và tàn phai, phải trách khéo (đôi lúc sỉ vả) sự yếu đuối vì suy nhược của mình. Dù tuổi thọ trung bình cứ ngày càng tăng.
Chẳng biết còn mấy dịp thế này. Bạn được thêm một người đối xử dịu dàng. Ta sẽ cố giữ lại sự lương thiện, không phải để cho ta, mà để cho những người rồi đây sẽ thật gần ta.
Tôi tự hỏi tại sao họ lại cho một số con chim vào những cái lồng nhỏ trong một cái lồng to. Chúng tôi ngồi yên với sự thoải mái chứ không gắng gượng hay kìm nén. Bình thản và mệt mỏi.
Rồi bạn sợ phải đến khi chỉ ngồi im lặng, chẳng biết nói gì, chẳng nghe rõ bà nói gì, thi thoảng bà còn khóc. Có thể bạn đang rống bậy rằng những người trong gia đình bạn luôn nhã nhặn, chu đáo với người ngoài nhưng lại đã từng lấy gia đình làm nơi trút những mệt mỏi, bực dọc. Còn ta, ta tầm thường thôi, cứ cá nhỏ mà ta cho vào chảo rán.
Thế mà cơm thì hốc rõ nhiều!. Ban ngày, sau bao năm tất tả, bộ óc nhanh nhạy của bác cũng dần có những triệu chứng của sự lú lẫn. Nhưng nó có giá trị khi ở giữa khoảng hư vô đến hư vô, nó đã ma sát với đời sống của các hạt bụi khác.
Ví dụ như dùng khi lúc anh họ kể về bạn trong bữa cơm: Anh em nhà thằng này cứ tắm xong là lấy quần áo sạch lau người, mà khăn tắm thì có. Một ngày thả ra nắng mặt trời. Vật chất? Bạn đâu có.
Chúng tôi thương hắn, thương gia đình hắn. Đã kém thì nên từ bỏ cái chức danh ấy. Thắc mắc bởi vì, trước đây còn thấy người ngủ dưới các mái hiên, bây giờ ít thấy.