Thanh niên đó là nhà danh ca Lawrence Tibbett. Bạn muốn kêu món gì thì kêu, ăn xong rồi, bạn tính tiền lấy, rồi khi ra, đem lại quỹ trả. Đành rằng như vậy mất thì giờ một chút, nhưng bạn sẽ được lợi nhiều vô cùng vì bạn sẽ tìm được cách cảm động người đó và ít khó nhọc mà kết quả mỹ mãn hơn nhiều.
Chỉ nhờ vài giọt i-ốt, mà tiệm bào chế nào cũng có bán nên bạn khỏi phải sống trong các dưỡng đường dành cho những kẻ bất thành nhân. Cho nên ngay đầu câu chuyện, bạn phải đưa người đó vào con đường có lợi cho bạn: con đường đồng ý với bạn. Hai người giỏi nhất trong nghề bán hàng chung nhau viết một cuốn sách về nghệ thuật dụ khách mua hàng.
Có ai chỉ trích những quan niệm đó tức thì ta phản đối lại, kiếm đủ lý lẽ để bênh vực chúng. Chương Mười hai Khi mọi cách đều vô hiệu bạn hãy thử cách này xem sao Ông kia hỏi lại: - Ông muốn nói chi? Carnegie bèn đề xướng với Pullman hợp hai công ty lại làm một, dùng những lời quyến rũ vạch rõ những lợi chung của sự kết liên đó.
Trong hai chục năm, ông điều khiển những đào kép nổi tiếng. Tất cả những người mà 8 ngày trước muốn đem "hành hình" anh thì bây giờ bênh vực anh nhiệt liệt, khen lòng chân thành, khiêm nhượng của anh, sự hăng hái sửa mình của anh. Ông nghĩ tới cách mà người ta chưa từng nghĩ tới.
Pullman chú ý nghe, nhưng chưa tin hẳn. Cái duyên và vẻ đẹp lộng lẫy của nàng làm cho Hoàng đế mê ly như gặp tiên. Vì cậu tỏ ra "biết nghe" cho nên được các danh nhân đó kể chuyện mình cho cậu.
Xin các bạn để ý rằng tôi không hề xin giảm giá nhé. Nếu ông để tay ông vô nước nóng 46 độ, ông có thấy muốn bỏng tay không? Nếu bạn không đồng ý với họ, tất bạn muốn ngắt lời họ.
Ông ấy tính cách giúp tôi mà tính cách "bóp" tôi. Không ai hiểu rõ sự xác đáng của những lời nói đó bằng John D. Nhà thờ, đền chùa cũng vậy: những người bỏ những số tiền lớn ra đục tượng, tô chuông là những ai? Sở dĩ chúng ta quên tên người, phần nhiều là vì chúng ta không chịu mất công, mất thì giờ chép lại, lặp lại cho nó in vào trong đầu óc chúng ta.
- Tôi đã suốt đời dựng nó lên, sửa sang nó và tôi lấy làm tự đắc vì nó lắm. Tin chắc rằng chị có nhiều chỗ đáng quý mà không ai biết, chị hăng hái sửa soạn, trau giồi nhan sắc đến nỗi tuổi xuân của chị mà chị quên bẵng đi, trở lại rực rỡ trên nét mặt chị và người ta không thấy chị xấu nữa. đều muốn được xứng đáng với lòng tin cậy của chủ tiệm.
Tôi biết rằng cãi lý cũng vô ích; phương pháp đó chỉ có hại thôi. Hai mươi bốn thế kỷ trước, Khổng Tử đã giảng tới nó. Khăn bằng hàng Cachemire đồ xứ cổ, giường ghế đóng ở Pháp, bức tranh của họa sĩ ý Đại Lợi và những tấm màn bằng tơ, di tích của một lâu đài bên Pháp.
Mà bạn cũng phải làm như vậy mới chiếm được sự chú ý của mọi người. Chính bà cũng biết vậy nữa. Sau này, tôi áp dụng một cách lịch sự hơn, đối đãi với họ có lễ độ hơn.