Phần đông họ để giấy má trên bàn, hàng tuần không ngó tới. Ông bảo rằng con tôi bốn phần chỉ có một phần sống và nếu có tín nhiệm bác sĩ nào khác thì mời lại liền đi. Không thể đồng thời thấy hăng hái nhiệt liệt về một công việc nào đó và thấy chán nản thất vọng vì một nỗi lo buồn khác.
Một tiếng động nhỏ nhất cũng làm tôi nhảy lên. Khi hay quyết định ấy, bà Sarah ngó lương y một hồi rồi bình tĩnh nói: "Nếu phải cưa thì ông cứ cưa. Trong hai năm gần đây, ông đã hỏi dọ trên 75.
Tác giả một bài đăng trong tờ Life có viết rằng: "Tính xấu đặc biệt thường thấy trong số những người đau bệnh động mạch là tính thù vặt. Nhưng không lụt mà còn tệ hơn lụt vì năm ấy, giá bò ở chợ Chicago hạ tới nỗi con bò nuôi mập mà bán chỉ lời có 30 Mỹ kim. Những nhà chuyên môn nguyền rủa, đưa tôi ra bêu rếu trước công chúng.
Không một mỹ viện nào ở thế gian lại có thể chữa những bộ mặt này, trừ một trái tim đầy hỉ xả, đầy tình thương yêu nhân loại. Miệng tôi khô, chân tôi quỵ, tim tôi đập thình thình. Được lắm! Vậy để tôi kể cho bạn nghe chuyện một nhà kinh doanh đã trừ nổi 50% ưu tư của ông ta mà lại còn tiết kiệm được 75 % thời giờ bó phí trong các cuộc hội nghị để giải quyết vấn đề làm ăn nữa.
Nhưng bạn có mảy may quan tâm về sự ông bà có lỗi không? Không. Không hợp với sở thích của ta thì ta nổi khùng lên". Tuy nhiên ông cho rằng: "Ta không thể trách một người đã làm hay không làm việc này, việc kia.
Ngày tôi gặp ông, ông đang điều khiển ban phụ trách sản xuất những phim thời sự của hãng Metro-Goldwyn- Mayer. Tôi yên ổn làm ở đó cho đến chiến tranh, tiệm phải đóng cửa. Vì nếu bạn lại thăm thì bà ta sẽ kể lể hàng giờ cho bạn nghe đã nuôi nấng gây dựng các cháu mình ra sao, khi họ còn nhỏ.
Chúng tôi tưởng lối văn ấy phải là lối văn của thế kỷ thứ 20 này. Dầu đến Tổng thống Hoa Kỳ cũng không thể bắt ông dậy để nghe điện thoại khi ông đã "nằm quay ra ngáy". Ngủ được còn gì hơn nữa?
Tôi còn mê mải với một lý tưởng đang giá gấp ngàn lần thể chất tôi. Ông đã đọc tiểu sử ông Booker Washington, nên nguyện suốt đời sẽ chuyên tâm giáo huấn những người đồng chủng nghèo khổ và ngu si nhất. Ta thích việc gì thì có nghị lực để làm việc ấy.
Mới đầu ông giấu, sau ông thú rằng bị các bạn học đá đít. Tôi bèn bắt đầu "tốp lo" mỗi khi gặp điều gì ưu phiển bất mãn. Nói vậy là vì học chưa hiểu biết bà Osa Jonhson: Ba tháng sau bà ngồi trong một cái ghế có bánh xe diễn thuyết trước một số thính giả rất đông.
Nếu có người nào thôi không kích tôi nữa thì tôi quên hẳn chuyện cũ đi liền". Vị sĩ quan hiệu trưởng rầy bọn kia và bảo họ rằng Hoàng tử không mách, nhưng ông muốn hiểu tại sao họ không đá đít học sinh khác mà nhè Hoàng tử mà xử vậy? Họ nín một hồi rồi đằng hắn, gật đầu, rồi thú rằng họ làm vậy để sau này giữ chức thuyền trưởng trong Hải quân của Hoàng gia, họ có thể khoe hồi nhỏ đã đá đít Hoàng Đế. 000 đồng nhờ được bớt 30%.