Thầy có vẻ tốt nhưng nhu nhược. Còn bây giờ leo thang cũng mỏi. Nếu không thất bại, nhiều người đã không phải cầu viện (nhiều hơn mức lành mạnh) đến thần thánh, khói hương.
Mi thì làm sao điên hoặc chết được. Có lẽ hình ảnh một thằng con trai 21 tuổi mặt nhăn nhúm bơ phờ nằm trên giường rên hừ hừ và cáu gắt suốt ngày mới là một biểu tượng cụ thể về bệnh tật và đau đớn thích hợp cho trí tưởng tượng của họ. Bây giờ là 12h26 đêm.
Kẻo mọi người lại trách đi công tác mà không mang gì về. Ông hãy trả lời có hay không. Chính nó làm bạn đau không ít.
Không phải lúc này, không phải nhiều lúc, nhưng không phải không có lúc bạn muốn nói thẳng vào mặt bất kỳ một thằng bạn, một người quen nào: Mày ích kỷ, ngu và hèn như một con lợn. Hôm đầu đến ngủ nhà bác, bạn cũng nghe cái tiếng ấy, khác với các loại chuông khác, mà không biết là cái gì, cứ tưởng mình mơ. Nhà văn vội vàng quệt nước mắt.
Bắt đầu khó nghĩ đây. Này, lấy cho chú mấy chai bia. Tôi bảo: Chào chú.
Rồi cũng bước vào phòng giám đốc, nói em đã làm được gì đâu. Rồi mai đây, chúng lại xuất hiện trên mình một giấc mơ mới. Vì chúng ta đều ngoáy mũi.
Anh họ bảo: Thằng này Bôn thật. Mà nô lệ thì khó mà không giống chủ. Họ nào có tội tình gì.
Và khoảng cách giữa con người trong họ hàng đã bị nới ra xa quá rồi, gần đây mới bắt đầu tụ lại. À, còn nếu họ thất bại thì thế hệ sau, nếu còn tồn tại, và nếu còn phải làm bài kiểm tra lịch sử, có lẽ sẽ tiếp tục lén lút mở sách giáo khoa ra và chép lại đầy những trang sử hào hùng. Bằng cách hiểu nó và để nó hiểu mình.
Mà là thứ quan hệ cộng sinh theo kiểu lợi dụng nhau. Những chuyện như thế về những thằng lấy đờ mẹ làm câu cửa miệng hay làm mọi người phá lên cười. Nhất quyết phải cạo râu.
Nhưng từng khúc vỉa hè lại nằm trước mặt những tiệm hàng. Có người quay lưng lại ngắm hoa. Lúc tôi khóc, mẹ khóc.