“Đừng có mơ,” Jobs trả lời. Đã từ lâu, Jobs vẫn luôn bị các tấm kính mê hoặc, và theo kinh nghiệm của ông khi đòi hỏi các tấm kính lớn làm theo yêu cầu cho các cửa hàng của Apple giúp ông tự tin rằng hoàn toàn có thể tạo ra một số lượng lớn những tấm kính cong khổng lồ. “Trước đây, các anh là những kẻ nổi loạn, những kẻ lép vế.
“Các anh định bán hàng triệu máy và không kiếm được tiền từ nó? Thật ngu xuẩn. Cha cậu gợi ý nên tới II Fornaio, nơi được coi là tiêu chuẩn của sự trang nhã ở Palo Alto, nhưng Reed nói rằng cậu đã không thể đặt chỗ ở đó được. Jobs nhớ lại: “Các hoạt động ăn cắp nhạc và tải nhạc trực tuyến thực ra đã xé nát các album từ lâu rồi.
ông ấy đã cuộn xuống dưới danh sách trên chiếc iPad và chọn bài hát năm 1969 của Grateful Dead, Uncle John's Band, ông ấy gật gù cùng với lời bài hát “Khi cuộc sống giống như con đường dễ dàng, có một sự nguy hiểm đang ở cửa nhà bạn. “Nó luôn luôn là một vở kịch, giống như một quốc gia thế giới thứ ba. Cô thấy cha mình đang làm việc trong một nhà hàng nhỏ.
Với các ổ đĩa được thiết kế ở bên dưới màn hình, chiếc máy tính này đã cao hơn và hẹp hơn so với hầu hết các máy tính khác, và nó thể hiện hình một cái đầu. Em gái ruột của Jobs; năm 1986, họ mới phát hiện ra có mối liên hệ ruột thịt và trở nên thân thiết. ông hiểu rằng cách tốt nhất để tạo ra giá trị đích thực trong thế kỷ XXI này là việc kết nối óc sáng tạo với khoa học công nghệ, vì thế ông đã xây dựng một công ty nơi mà trí tưởng tượng đột phá được kết hợp với những thành tựu đáng kinh ngạc của kỹ thuật.
“#iTampon” là chủ đề được trending (đăng tải) nhiều nhất trên mạng xã hội Twitter những ngày đó. Nhưng thay vào đó, Jobs đã mời ông tới nhà riêng. Đó là những bảng mạch đẹp nhất mà tôi từng thấy trong đời”.
Nhờ đoạn quảng cáo này, album của Dylan đã đoạt giải quán quân trên bảng xếp hạng Billboard trong tuần đầu tiên, vượt qua album bán chạy nhất của Christina Aguilera và Outkast. 000 đô la, nhưng tôi ngưỡng mộ Jobs vì ông ấy có một khao khát cháy bỏng là sẽ tự mở công ty của chính mình”. “Steve nói với tôi rằng ông đang cố tự chữa bằng cách ăn những thứ lá lẩu vớ vẩn nào đó, tôi nói ông điên rồi,” Grove hòi tưởng.
“Thực tình tôi nghĩ là, ‘Chúa ơi, liệu họ có biết mình đang làm gì không vậy?’ Nó cực đoan quá mức. Các bác sĩ liếc nhìn Powell, lúng túng. “Rod đã không nhận được ghi nhận về công lao này trong các cuốn sách lịch sử, nhưng anh ấy xứng đáng được như vậy.
Bạn thậm chí không thể mở vỏ máy để tiếp cận bảng mạch chủ. Ông đã bảo chúng tôi, ‘Hành trình chính là phần thưởng. ” Đó là bản tính tự nhiên của Jobs trong việc làm người ta mê muội hoặc trở nên bí mật khi ông cảm thấy nó xác đáng.
Văn phòng lúc đó giống như một đống hỗn độn”. Khi Jobs ngồi trong căn nhà của mình ở Palo Alto vào tuần đâm đơn kiện, lần đầu tiên tôi thấy ông giận dữ đến như vậy: Cha của Steve rất tức giận, ông kiên quyết: “Điều đó không thể được, trừ phi bước qua xác ta”.
Khi nhân viên nhà trường đến và yêu cầu họ không được ngồi ở đó, Powell kéo bạn chạy thẳng lên hàng đầu tiên và chiếm luôn hai ghế dành cho khách mời. Mặc dù vậy, các nhà xuất bản đã trở nên thận trọng và dè dặt đối với “dây cứu sinh” của Jobs. Sculley không đồng ý.