Bà cất ngôi nhà ấy, yêu mến nó, trang hoàng nó bằng tất cả những bảo vật thu thập được ở châu u. Thiệt tình bạn cũng chẳng cần đọc sách này mới biết cách đắc nhân tâm. Xin bạn nhớ rằng chỉ có cách luôn luôn thấy ở trước mắt những quy tắc đã trình bày, mới có thể áp dụng nó được một cách tự nhiên, không khó nhọc, như cái máy, và làm cho những quy tắc đó thành ra bản tính thứ nhì của bạn.
Không thể nào ca tối nay được đâu!". Hồi mới đầu tôi thích nó lắm. Làm rồi, ít lâu sau mới tính tiền, tôi phải trả một giá "cứa cổ".
Và tôi nhắc lại, được vậy chỉ nhờ cậu thi hành những quy tắc mà chúng ta đương nêu ra đây. Đó là cuốn thứ nhất trong loại ấy. Lòng ghen của bà Lincoln vô lý dữ tợn, và không thể tưởng tượng được, đến nỗi chỉ cần đọc những đoạn tả những cơn giận dữ, bi thảm làm cho ông mất mặt trước công chúng, phải, chỉ cần đọc những đoạn đó, 75 năm sau, cũng còn thấy kinh tởm rùng mình.
Ngửng đầu lên, bạn, vì nếu trong mỗi cái kén có một con bướm chưa nở, thì trong tâm mỗi ta có một điểm phật, chỉ đợi dịp phát huy. Bà không kể gì tới mệnh lệnh của ông nữa, bà sồng sộc xông vào văn phòng của ông trong khi ông bề bộn việc nước; trong lúc ông bàn kín việc quốc gia đại sự, bà cũng vào cho kỳ được mới nghe. Ông Cobb trả lời: "Thưa ông, có lẽ tôi chỉ là người gặp nhiều may mắn nhất mà thôi".
Lần sau, có nói chuyện với ai, xin bạn nhớ tới điều đó. Và bây giờ, tôi xin dặn bạn điều này. Tôi gốc gác ở Missouri: như vậy bạn đủ hiểu.
Bà chẳng hoàn toàn chút nào. "Một câu châm ngôn cổ nói: "Ruồi ưa mật". Nếu là một nhân vật rất quan trọng, ông viết ngay tên nhân vật đó trên một miếng giấy, ngó kỹ nó, tập trung tư tưởng vào nó, cho nó khắc sâu trong óc.
Tôi bênh vực những phương pháp đó. Người phụ của anh vụng dại, đâu phải lỗi của anh. Sự giao thiệp đó nung đúc cho cậu một đức tự tin quý báu, một hoài bão và một hy vọng cao xa, xoay chuyển hẳn cả cuộc đời cậu.
Ông nghĩ tới cách mà người ta chưa từng nghĩ tới. Nhờ nó mà tôi xét đoán chắc chắn, minh mẫn hơn; những sự quyết định của tôi thích đáng hơn, và giúp tôi rất nhiều trong sự giao thiệp với mọi người. bình tĩnh lại lần lần và khi tôi ngưng, ông bảo tôi: "Được.
Ông đắc chí lắm về chỗ có quyền hành như vậy. Mà bức thư của nó có khác gì một tờ châu tri không? Tôi không ưa cái giọng đàn anh đó. Xin các bạn nhớ câu này của Lincoln: "Ruồi ưa mật".
Nếu một người đối với bạn chỉ có lòng thù và ác cảm, thì có dùng đủ các lý luận, bạn cũng không thể nào dẫn dụ người đó theo quan điểm của bạn được. Anh Emile và tôi định thực đơn. Hết thảy chúng ta chẳng như vậy ư? Và ông khách hàng bực tức, người làm công bất bình, ông bạn mất lòng.