Khi tham dự một bữa tiệc thì lại có vô vàn tình huống, vô vàn đề tài để nói. Chưa có ai từng kết luận về trách nhiệm của một tổng thống hay hơn mấy từ này của Truman: Đồng đôla dừng lại tại đây (*), ông quả thật là một người ăn nói tuyệt vời. Nếu không có dịp viết và chiêm nghiệm lại, có lẽ nhiều ý tưởng, nhiều kinh nghiệm quý báu của tôi sẽ dần mai một và bị cuốn trôi theo dòng đời hối hả.
Và tôi sẽ cố gắng làm hết mình, thật chí còn thích thú nữa chứ sao. Và cả Luciano Pavarotti, vừa lọt lòng mẹ đã có chất giọng tuyệt vời (nghe đồn tiếng khóc của anh ấy cũng khác người nữa!), thế nhưng cho tới giờ phút này anh vẫn còn luyện hát. Kết luận ở đây rất rõ ràng: Nạn phạm pháp lôi cuốn ngành du lịch.
Có thể đây không phải là vấn đề chính đáng và cũng không nên khuyến khích. Một kế hoạch ngốc nghếch nhưng không hề ác ý. Tôi nghĩ phong cách nói của tôi có nét tương đồng với phong cách của Cavett.
Nhưng tôi chỉ hỏi điều này sau khi đã trò chuyện ăn ý với anh. Bạn có sợ thất bại khi điều khiển một cuộc họp? Shakespeare từng viết: Brutus thân yêu, cuộc họp của chúng ta dở không phải lỗi tại nó. Bạn thấy đấy, không việc gì phải xấu hổ, thẹn thùng hay e ngại cả! Chúng ta nên chia sẻ tâm sự của mình, thắng thắn và bộc trực, không quanh co, không giả tạo.
Dù bạn đang nói bất cứ điều gì, hãy cố gắng bỏ thói quen dùng những từ không cần thiết trong câu nói của bạn. Họ được gọi là người hay động lòng trắc ẩn (the commiserators). Khi ấy tôi đã rời khỏi Brooklyn và ở nhờ nhà một người chú, chú Jack.
Anh không giả tạo, không hài hước một cách khiên cưỡng. Một ánh nhìn đôi khi cũng chạm tới trái tim… như chơi! Bởi thế, bạn ạ, đừng bao giờ lãng phí quên đi cái cửa sổ này khi đang trò chuyện. Ngay lập tức, Sam tạo được sự thân thiện bởi câu chuyện này như một dải keo dán anh vào khán giả.
Chỉ cần một cái micro nhỏ bé, ông có thể khuấy động cả một hội trường. Nhạy bén đặt ra những câu hỏi thú vị. Đó là trò chuyện với con mèo, chú chim hay chú cá vàng nhà bạn.
Việc dùng từ chính xác phần nào thể hiện trình độ hay quan điểm của người nói đối với xã hội nói chung. Và tôi hỏi vị khách của chúng ta câu hỏi đầu tiên: Lúc mà thầy Cohen đang đọc bài diễn văn tưởng nhớ cậu học sinh Moppo quá cố.
Đặt ra càng nhiều tình huống càng tốt. Cuộc trò chuyện tự nhiên và chân thành như thế thì mới thích chứ! Dĩ nhiên nó không chữa được tật nói lắp, cũng không thay đổi được xuất xứ của một anh chàng nhà quê, nhưng nó giúp bạn tạo được lòng tin ở người đối diện. Hai là, trước khi bắt đầu phải nghĩ mình sẽ nói gì.
Và anh không giấu cảm xúc chân thật của mình. Người nào không hề mắc một lỗi nhỏ cũng chẳng thể tạo ra một thành tích vĩ đại. Bạn không có tiền ư? Tôi sẽ nói miễn phí.