Họ coi những nghĩa vụ, chuẩn mực tất nhiên như trời định. Chị lắc đầu bảo mệt lắm. Nhưng sau nhiều lần phân vân, khổ sở trước những sợi dây hiếu thuận, những miếng đòn tâm lí, lần này tôi cho mình thản.
Có lần bạn tự hỏi hay bạn làm thế để có cớ không phải đi học. Và trong những khoang tàu kia đang diễn ra những gì? Chắc là có một chủ tàu đang chửi kẻ yếm thế: Mày ngu như lợn. Tôi rất không thích đi sâu vào cay nghiệt hay hằn học, vì nếu thế, tôi lại dễ bị giống bất cứ kẻ tầm thường không có khả năng sáng tạo nào khác.
Tôi không có bản lĩnh. Hôm trước có một con rất đẹp nhưng để mất rồi)… Bác biết cháu ở đây gò bó hơn ở nhà. Họ tìm kiếm, thậm chí, săn lùng những người tài.
Bạn chỉ muốn họ nhìn vào sự thật nếu họ còn khả năng nhìn. Lại có kẻ ngồi nghiêng nghiêng đầu, tay chống cằm quan sát bà già. Nhưng bạn đã giảm nhẹ chúng bằng cách lọc những dòng suy tưởng đầy rác rưởi và thuỷ tinh vỡ qua chính chiếc màng mong manh của hồn mình.
Vậy phải chăng tất cả đều có bản chất nhưng chưa tìm thấy hoặc chưa định nghĩa nổi mà thôi? Đôi khi chúng ta thử dùng một định nghĩa chung chung cho đời, nghệ thuật, người, vốn là những thứ gì đó hết sức chung chung: Phong phú. Em muốn sinh ra một đứa trẻ để anh viết về nó. Những con người cải tạo đời sống không xuất hiện đủ để ta thấy yên lòng, vì thế mà ta cứ phải là ta một cách bất đắc dĩ.
Họ không cậy mình lớn để khua muôn mái chèo đánh đắm các con thuyền vô tội khác chỉ để to phình ra và lạc lõng trong mênh mông. Lúc đó, tôi không cho phép mình cười gằn. Và không phàn nàn khi tôi vẫn luôn là tôi: Lười gấp chăn màn khi ngủ dậy.
Ông cụ nói được nhưng rất khó khăn. Hồi bé dì ghẻ bảo: Mắt mày gian lắm. Cái gì cũng trôi tuồn tuột.
Bao nhiêu hình ảnh biểu trưng, đại diện. Sao có một quãng đường mà mình đi chậm thế? Mình muốn mọc ra thêm muôn ngàn đôi chân hoặc không còn chân gì nữa. Kết quả là nếu không phải đến trường, thường thường thì mãi trưa hoặc chiều hôm sau còn bơ phờ trong chăn.
Dưới cái chân đế vuông đó lại là bốn cái chân nho nhỏ như cúc áo sơ mi, dày chừng gấp đôi. Nhưng thế tại sao ta không sướng? Nhân vật đã xài gần hết dữ kiện hay ho.
Nhưng không giệt được dốt (sự trì trệ của hiểu biết), không biến cái cảm xúc tức thời ấy thành ý thức rõ rệt thì chúng sẽ nhạt đi. Một khuôn mặt khá dễ mến và có vẻ quen thân từ trước. Chỉ khổ chị sức yếu, suốt ngày ốm đau mà phải học tập liên miên.