Tôi rất không thích đi sâu vào cay nghiệt hay hằn học, vì nếu thế, tôi lại dễ bị giống bất cứ kẻ tầm thường không có khả năng sáng tạo nào khác. Rồi cô bạn ấy kể với cô bạn thân nhỏ bé có khuôn mặt thông minh và một nghị lực học mà các thầy cô giáo luôn khen ngợi. Biển số… Biển số bao nhiêu nhỉ? Không nhớ.
Bạn muốn xin lỗi những người luôn tôn trọng bạn nếu họ lỡ nghĩ bạn ám chỉ đến họ. Nhắc anh đi ngủ đúng giờ. (Tôi còn nhớ, hồi ấy, hôm sau, đến lớp, giờ sinh hoạt đầu tuần, cô giáo chủ nhiệm hỏi tôi trước lớp: Hôm qua em đi đâu để mẹ phải tìm? Em đi chơi điện tử ạ.
Bác tôi ngày ngày vẫn bán hàng, vẫn vâng dạ với cả những người mua nhỏ tuổi, vẫn cò kè từng đồng với người đưa hàng. Đó là hạn chế của bạn. Anh ta không thể nhẹ nhàng bay lên tránh cú đâm trực diện.
Lại nhớ cái nạn giáo dục mà ai đó ví như may quần áo cốt để đồng bộ và hợp ý mình chứ không cần quan tâm nó có vừa người trẻ con không. Bạn biết đó chỉ là một cảm giác, một quan niệm truyền khẩu chung chung. Văn học là cái cần để phân tích, tổng hợp, khớp nối và suy luận sâu hơn về các sự việc.
Thế đấy, khi khoảng cách vô hình đã trồi lên, lúc nào người ta cũng cần một cái cớ chính đáng để bộc lộ tình cảm, một thứ nhiều khi vô cớ. Có thể nó sẽ bị tháo tung cơ thể. Ông đặt tay nàng lên vành tai và nói: Anh muốn thú nhận với em một điều.
Bằng cách hy sinh cho nó và để nó tự nhận ra điều ấy. Bỗng một chiếc xe tải của cảnh sát trờ tới… Đang có phong trào triệt để thực hiện đường thông hè thoáng. Tôi tin cuộc sống với tiến độ phát triển sẽ khiến nó mở mang hơn.
Dù ước mơ có vẻ rõ rệt nhất của bạn là làm một cầu thủ bóng đá. Dù em có chống chế: Em nghĩ là anh sẽ nói vậy. Bác vừa ở bệnh viện về, đã có người mua mười bộ ấm chén, mỗi bộ 35.
Rồi, tôi phải tập chứ. Như người ta đốt vàng mã thôi mà. Suy ra bạn sai và bảo thủ.
Và xã hội nó đâm ra thế này. Tua nhanh thôi, mệt rồi. Đơn giản hơn, như hạt bụi bay khắp nhân gian, thành cái gì đó, rồi trở về với cát bụi, rồi lại thành hình, rồi lại tìm về chốn cũ… Nhưng mà trong cuộc phiêu lưu của nó, nó không đơn thuần gói gọn trong hai điều sinh-tử.
Chứ không phải như thời của tôi bây giờ. Bây giờ là 12h26 đêm. Ông anh bảo: Chưa dùng loại này bao giờ.