(Việc gặp ông giám đốc Marshall Simmonds cũng do tình cờ chứ tôi đâu có quen biết gì ông ta. Bởi ấn tượng ban đầu bao giờ cũng quan trọng. Vài ngày sau, tôi nhận được tin là nhiều người trong câu lạc bộ thích bài nói của tôi.
Bình thường Hope đâu có như thế, chỉ khi ánh đèn camera chiếu vào là Hope trở nên luống cuống lập cập. Ngừng ba giây để thở, Dick nói tiếp: Vấn đề chính là chỗ đó! Tôi cần một người đánh thức khán giả dậy sau khi họ đã được Sullivan ru ngủ. Chàng trai ở đầu dây bên kia mừng quýnh lên, cám ơn tôi rối rít.
Tôi còn nhớ ở lễ tang của John, tôi đã nói rằng: Tôi sẽ không bao giờ quên được buổi tối thứ sáu hôm ấy, lúc tôi ở bệnh viện bên John trong những giây phút cuối cùng. Luyện tập nhiều lần để trình bày sao cho ấn tượng và lưu loát. Không chừng chúng tôi còn mời cả tổng thống Eisenhower.
Herb dấn thân vào hàng trăm cuộc thương lượng đàm phán nóng bỏng, mà thân chủ là những tập đoàn mang tầm cỡ quốc gia lẫn quốc tế. Lúc ấy tôi vừa cảm thấy vinh dự vừa cảm thấy bối rối vì tôi thật sự không biết mình phải nói gì. Bạn chỉ có thể tự tin ở chính mình và tạo được lòng tin nơi người khác khi bạn chân thật.
Chúng tuần tự đi vào đầu bạn rồi chinh phục bạn tự lúc nào không biết. Bởi thế các chương trình của Regis và Kathie Lee rất sinh động và đầy cảm xúc. Dù bạn có trò chuyện ở bất kỳ tình huống nào đi nữa, việc trước tiên bạn cần làm là tạo nên một không khí sôi nổi, thoải mái.
Họ sẽ không nói! Và ta sẽ phải độc tấu với những câu hỏi không có câu trả lời đúng nghĩa. Tôi đã đóng khung tấm ảnh này với bức hình của nó. Tôi xem hai vòng đua đầu mà nhấp nha nhấp nhổm, bụng bảo dạ: Có ba điều chắc chắn trong đời: Chết, đóng thuế, và con Apple Tree phải chiến thắng trong vòng đua thứ ba hôm nay.
Lúc đó, tôi đã có cảm giác như mình là người giàu có nhất thế giới! Thỉnh thoảng trong cuộc trò chuyện có những từ ngữ nào đó chẳng nằm trong mục đích phát ngôn của chúng ta nhưng lại gây tác hại không nhỏ là làm lộn xộn những gì chúng ta muốn đề cập, khiến người khác phải nghe những cái không đáng nghe. Cavett biết rằng điều này làm cho chương trình có hồn, chứ không cần phải tìm kiếm những ý tưởng xa xôi đâu khác.
Vào một buổi tối nọ, tôi ngồi kế bên Frank trong một bữa tiệc tại California. Nếu đây là một chương trình trò chuyện hay phỏng vấn không thường, không có luật nào trên khắp nước Mỹ buộc bạn phải trả lời mọi câu hỏi. Điều này có tác dụng đáng ngạc nhiên.
Vì đôi khi sự im lặng còn đáng giá hơn hàng ngàn câu nói. Hãy cẩn trọng nếu muốn dùng một cách nói tân thời mới mẻ nào đấy. Hãy tập cho đôi mắt của bạn biết nói! đó là phương pháp mà tôi luôn tâm niệm để thành công.
Ví dụ nếu nhà bạn có một khoảng sân vẫn thường là chỗ rượu trà lý tưởng, nhưng hôm nay thời tiết nóng bức oi nồng thì bạn nên chuyển vào trong nhà có quạt hay máy lạnh. Câu hỏi mà bây giờ nhớ lại tôi vẫn còn sởn tóc gáy và lạnh xương sống: Remember the night? The night you said, I love you.