Bác nói thế cháu có ý kiến gì không? Tôi cứ cúi đầu. Sẽ mệt và bức bối khi muốn giữ mình lành mạnh trong môi trường bên cạnh những đồng đội có vẻ tử tế, cũng có không ít những thằng đồng lứa hoặc lớn hơn chỉ biết ăn, tập, chửi bậy, chơi bẩn và cưa gái. Hắn viết bằng chính tay hắn, một thứ than chì thì phải.
Ôi, đời ta kế hoạch từng tháng từng năm. Sai lầm lớn nhất là họ không đủ khả năng lí luận thuyết phục vì không đi tiếp những nẻo đường phong phú của nhận thức. Bố thì có phương pháp khuya rồi còn để đèn, vào nhắc không được, bố tắt luôn áptômát.
Chị cả bị công việc và đời sống làm cho bớt đi phần nhân hậu, chị út có một tinh thần nhân ái dường vững mạnh hơn. Lúc đó, liệu nó đã đủ thông minh để hiểu chưa? Liệu những năm tháng anh em, tôi đã tạo được trong nó một lòng tin về tính quân tử của mình? Khi mà tôi luôn bị hiểu lầm. Nhưng thơ đâu có phải là một khối trọn vẹn thơ ngây.
Sự thai nghén tương lai lúc nào cũng đứng trước rủi ro băng hoại. Lúc đó bạn nhìn thẳng vào mặt quí bà bảo: Bà đang cho mình đứng trên một thiên tài đấy. Bạn đã rơi vào cái bẫy lôgic ma mãnh của tạo hóa.
Tôi không thuyết phục được họ rằng càng để tôi quyết định đời mình, họ càng hạnh phúc. Với sự tự tin ít ỏi của mình, bạn sẽ giữ chừng mực và hành động tử tế đến mức có thể. Người ta biết đến văn ông nhưng chưa thừa nhận.
Hôm nay là thứ 2, chị út đã đỡ khá nhiều, bác trông vẫn khỏe dù mấy đêm đều ở lại viện trông chị, sáng lại về bán hàng. Thế giới lúc đó thật yên bình, rộng lớn và luôn mới lạ. Biết mua quà tặng người thân khi đi du lịch về.
Đơn giản vì họ (tiềm ẩn) quá nhiều hoặc năng lực của họ quá lớn. Mình không còn sức để nghĩ đến, không còn sức để đi tìm, để trình báo. Sáng nay, vừa ăn mỳ bạn vừa xoa xoa cái ngực ran rát.
Nhưng vì không thấy thì làm sao họ cho bạn thời gian được. Bạn dường có hai con đường trước mặt: Học tiếp đại học và đi bên nghệ thuật. Hắn cho rằng có khả năng đứng ngoài dục vọng và hiểu được cái dục vọng đang có trong mình và xung quanh mới là một trạng thái tương đối toàn diện.
Hơi buồn là bộ mặt làm đỏm nơi dưới phố về đêm chỉ lòe loẹt có ngần ấy son phấn. Vì sự mệt mỏi vì những nỗi lo của họ. Chúng cũng không phải những khoảnh khắc xuất thần chợt đến chợt đi để nuối tiếc.
Ta không muốn đợi họ tìm đến ve vãn lúc ta đã già yếu hoặc chết nên ta phải cứu chính mình, mở rộng mình. Mẹ bảo: Bây giờ con như nhảy qua một bức tường, chỉ cần bếch đít một chút là vượt được. Giờ đây, khi cái chú công an hay cảnh sát gì đó đèo tôi về phường trên chiếc xe của tôi.