Đó là cái con người có thể làm được nếu biết diệt dốt. Hãy vừa tưởng tượng vừa ghi nhớ để khi có cơ hội sẽ nhai lại nó bằng câu chữ. Tôi bảo: Mẹ không tin con à? Mẹ lặp lại: …chỉ cần bếch đít một chút.
Rồi đến lúc ghét mình để vuột mất tình yêu, hắn vẫn hay soi gương. Họa sỹ lắc mạnh đầu sang hai bên cho cái cần cổ kêu răng rắc. Cháu mà làm được thì cháu giỏi.
Còn tôi không phải viết những điều tôi không thích. Tôi chưa lựa chọn đại diện cho tiếng nói của người nghèo khổ vì sự hiểu biết ít ỏi của tôi về vấn đề này dễ biến tôi thành một kẻ đạo đức giả. Tôi về, cũng đỡ in ít.
Bạn thích bác trai và sự hoà hợp của hai người ở những thời điểm như thế. Và lẻn vào hủy hoại nốt tình cảm gia đình. Nếu cứ tiếp tục như thế thì bạn vẫn có thể chịu đựng nhưng không thể chấp nhận.
Một cái gì đó kinh điển. Chị hầu như lúc nào cũng dịu dàng với tôi, đứa trẻ 21 tuổi trong nhà. Sân vận động đâu phải chỗ có qui định ngồi trăm phần trăm.
Nhưng các chú, các chú tôi đang tiếp xúc, các chú đã hy sinh vì dân bao giờ chưa? Tôi nhìn người tinh lắm. Mùi hôi của chúng cứ thoảng xộc đến và tôi bất đắc dĩ phải hít vào cùng ôxy cần cho sự sống. Không phải cái nhẹ bẫng bản chất của tờ giấy.
Nó to gộc, bướng bỉnh và đang tuổi lớn nên suy nghĩ còn hỗn loạn, nhìn mọi vật theo hiện tượng. Vẫn tin là đủ sức kiếm nhiều tiền trong tương lai. Họ sợ khổ cái khổ của sự thay đổi, tuổi tác đã làm họ sợ khổ rồi.
Đang định đứng lên đi ăn. Tay tiếp tục thả giấy vào. Bạn chẳng biết phải làm gì nữa.
Nhưng tớ hay cậu có thể vừa hiện sinh vừa yên tâm bởi chúng ta chỉ đơn thuần mạo danh nó để đỡ dằn vặt vì thói ích kỷ của mình. Nhưng trong gia đình, cũng như trong xã hội, bạn không có quyền trong tay, mà lại càng không thể dùng bạo lực lật đổ. Muối thì về biển còn nước thì lên mây.
Mới gặp một vài lần thì biết qué gì. Sao không thử ví ngược lại họ với công việc của ta. Tôi từ giã mái trường cấp III.