Ông thường bị những ý nghĩ này dày vò ông. Tôi thành thực tin rằng có một trí sáng suốt biết nhận chân giá trị của mỗi sự vật là nắm được bí quyết mầu nhiệm nhất để cho tâm hồn hoàn toàn bình tĩnh. Mấy năm nay đã có nhiều trại cắm ở chỗ này.
Nhận một cái nút khác và đóng kín cửa sắt của tương lai lại, cái tương lai nó chưa sinh. Số mệnh chỉ cho bạn một trái chanh còm, bạn hãy tìm cách làm thành một ly nước giải khát. Trái tim của bạn cũng thông minh, chẳng kém gì quân lực Hoa Kỳ.
Còn muốn chết sớm thì tuỳ ý. Người bèn dắt tôi theo. Mỗi lần chỉ có một hột cát xuống thôi.
Rồi tôi qua giúp một công ty bảo hiểm nhân mạng, vẫn để cho Thượng Đế dắt dẫn. ÔnNg phải nghiên cứu tỉ mỉ những bản tài liệu dài và phức tạp khả dĩ đủ hiểu để biết đường mà biểu diễn quyết chống hay thuận. Đó là một chân lý căn bản khả dĩ thay đổi nhiệm mầu cuộc sống của ta được.
Tôi biết nếu để họ nằm ở giường suốt ngày thì chẳng bao lâu họ sẽ khó chịu, không muốn nằm nữa. Nhưng lạ nhất là tôi đã khỏi hẳn bệnh. Một người khuyên tôi trước khi ngủ, tập trung tư tưởng vào đồng hồ báo thức.
Ông bỏ ra 15 năm để tự chỉ trích: Sau khi viết xong cuốn sách bất hủ: Nguyên thuỷ của muôn loài, ông nhận thấy rằng nếu xuất bản, quan niệm cách mạng về tạo vật trong sách chắc chắn sẽ làm náo động các giới trí thức và tôn giáo. Chúng ta nên nhớ rẳng chúng ta dạy con ra sao thì con ta thành người như vậy. Chưa có người nào tự tử bằng cách nhịn ngủ hết, mà sau này chắc cũng không có ai dùng cách ấy.
"Trong lòng ta suy nghĩ làm sao thì ta như vậy". Chưa ai giảng được bí mật của vũ trụ và của đời sống. Đáng lẽ đợi kẻ thù chỉ trích tính tình hoặc công việc của ta, ta đi trước y đi.
Ta làm ăn đã 19 năm nay. Bác sĩ lo bệnh đã nhập óc, nổi mụt trong óc thì tất chết. Vậy thiếu sự huấn luyện đó tất không sao bước lên bậc thang chót vót của xã hội được.
Người bạn tôi đã được tực tiếp nói chuyện với một bà đã theo học trong chín năm không nghỉ buổi nào. Khi tôi hỏi làm sao dẹp được nỗi lo ấy, bà đáp: "Tôi bầy ra việc để làm. Ông xem như thế thì vợ chồng tôi đã phải ly dị nhau, điều đó cũng không còn gì đáng lạ.
Còn những toán binh khác thì họp nhau lại trong trại vải bố mà tụng kinh, la, khóc, mê hoảng, một triệu chứng tan rã hoàn toàn. Ta không gặp cảnh gì bi đát cả. Ông có một tiệm bán trái cây ở Nữu Ước, vẫn hay mua 10 đến 13 toa xe cam và bưởi.