Hoặc không tưởng tượng rằng có ai đó đang tưởng tượng ra họ. Hồi trước nó ở tầng một, trên đầu giường bác gái. Định dừng viết thì lại có chuyện.
Thật ra đôi lúc chúng ta hiểu nhau. Và bạn biết sẽ không ai biết đó là tiếng THÔI mà bạn đã rống lên vừa bực bội vừa ai oán vừa chán nản. Nhưng tôi không quen phản đối.
Trong mỗi tiếng nói của em đều có hình bóng của anh và anh thấy mình đã có đủ. Có điều, bố và ông không hiểu là con hiểu thế. Ba ngày sau, giờ này, tôi sẽ trở lại.
Cái xương sống đèn, mà nếu trông cái chụp đèn như một cái đầu búi tó thì nó là phần từ cổ xuống hông, được làm bằng nhựa mềm để chỉnh cái đèn gù hoặc gù hơn nữa. Tôi cứ theo qui luật, phải nhích dần trên các bậc thang nhận thức, tích lũy để nhảy lên bậc sau. Không làm ác theo cách này thì cũng làm ác theo cách khác mà thôi.
Biết là cái ấn tượng ấy chẳng hay ho gì. Cũng có người trong số họ rất tự tin rằng mình hiểu hết, biết hết. Ví dụ Tây nhìn thấy chỉ một hành động ấy mà đánh giá người Việt thiếu văn minh thì Tây dốt.
Tôi viết theo ông ta. Hơi buồn chán là cứ phải đến lúc khó khăn, cứ phải đến lúc nguy nan, cứ phải đến lúc nước đến chân… Sự khập khiễng ấy thường làm đẹp cho nghệ thuật miêu tả chúng chứ không phải cho đời sống của những nhân tố khập khiễng đó.
Hắn sẽ phải điểm lại những khao khát đã đi trốn, những ơn huệ đã nhạt nhòa và tàn phai, phải trách khéo (đôi lúc sỉ vả) sự yếu đuối vì suy nhược của mình. Có điều, bạn đã ngồi im rất lâu trong những năm cấp ba và đại học. Một người theo ngành y không còn hành nghề bằng lòng nhân ái.
Cái mà đôi lúc vì nhận thức được mà mình tưởng mình vô cảm hoặc chai sạn. Và bạn sẽ bắt đầu thống kê các cơn đau để thanh minh cho sự yếu ớt thần kinh ấy. Nên ta đành phải làm một thằng đàn ông với giọng ồm.
Vậy thì nó là một giấc mơ. Trú ngụ trong ấy là đàn cò. Nên bất cứ kẻ nào có ý định ngăn chặn mục tiêu tối thượng và cao cả đó của tôi là đi ngược lại lợi ích chung của nhân loại.
Ngồi nghe giảng và chép bài. Rồi chúng tôi vào phòng tập. Bà già hình như chột mắt, cử chỉ có vẻ khỏe mạnh và bất cần.