Nhưng thật tình lúc này bạn muốn được nghỉ. Thử hòa vào họ, hiểu họ, phê phán cũng như cảm thông với họ. Oan không kém từ đạo đức chiếm đến hai phần ba dung lượng thuật ngữ đạo đức giả nên vì chữ giả mà bị ghét nhau ghét cả tông ti họ hàng.
Chứ không thở dài như những người thân… Dù việc đối tốt với tôi cũng vì khiến chị thấy thoải mái. Muốn người ta chịu khó đọc dài để chăm chỉ và thông minh hơn cơ.
Bây giờ những kẻ cầu bơ cầu bất còn lương thiện ngủ đâu? Chỉ là một thắc mắc, đừng gọi đây là một niềm trăn trở. Bạn cũng không thể vùng ra ngay vì với thói quen đã phá là phá tất bị nhiễm từ đời này sang đời khác, không chỉ ở Việt Nam mà của chung loài người, dễ biến bạn thành một thằng mất dạy thay vì một người tiến bộ đúng nghĩa. Nhưng thật tình lúc này bạn muốn được nghỉ.
Đơn giản vì lúc đó cảm giác tự do, sổ lồng đang tràn ngập. Bây giờ thì chúng tôi sống trong một thế giới khác. Không được, như thế người ta sẽ nói này nói nọ, ngại chết.
Còn sót lại những tôi tiếp tục này. À, còn nếu họ thất bại thì thế hệ sau, nếu còn tồn tại, và nếu còn phải làm bài kiểm tra lịch sử, có lẽ sẽ tiếp tục lén lút mở sách giáo khoa ra và chép lại đầy những trang sử hào hùng. Một giọt rơi xuống sách.
Không để lãng phí, lãng quên khi chưa từng nhớ những đỉnh cao đã có. Nên bạn đừng ban phát lòng xót thương bừa bãi. Thật ra sự thể có cái gì đâu, mọi người lo quá làm khổ nhau.
Tốt hơn là kể theo cách mà bạn đang. Còn một cái quên đáng sợ nữa là quên rằng phải cố không được khinh bỉ loài người dù họ tỏ ra khinh bỉ anh. Hơn nữa, mọi người sau nhiều năm cũng dần quen với tiếng ngáy đều đều không lấy gì làm dễ chịu của nó.
Trong thời gian cần để nhớ ra việc mình đã làm 2 tiếng trước, thì viết, để đỡ tiêu hoang đêm. Bạn quyết định chấm dứt hẳn việc đến trường với mớ kiến thức thủng lỗ chỗ, dở dang và lan man này. Có lần bạn tự hỏi phải chăng đó là hạn chế của mọi kẻ cô đơn.
Chẳng mấy chốc mà bốc hơi tan biến vào trời đất trong cái dào dạt ấy. Lại kể đến chuyện khán giả cứ đến pha sôi động là đứng dậy cả lượt khiến thằng em tớ và tớ bị che mất tầm nhìn bàn thằng thứ hai của đội Việt Nam. Bố tôi, 53 tuổi, ngày xưa cạo đầu phản đối tiêu cực, đến giờ vẫn luôn trung thực, khẳng khái, đã nói câu: Phải có nhiều mối quan hệ giao lưu để tạo thế.
Á à, cá không ăn muối cá ươn… Tưởng tưởng chơi chút vậy thôi, ai dám hỗn. Người bảo nghệ thuật là giản đơn. Ông hãy trả lời có hay không.