Đôi mắt của Tarkad bỗng nhiên đỏ hoe. Với một số tiền như vậy, anh ta có thể đảm bảo cuộc sống sung túc trong những năm về già của mình. Vào cuối ngày thứ chín, tôi ngã từ trên lưng lạc đà xuống đất và không còn đủ sức để trèo lên lại.
Bởi trên thực tế, không ai có thể phủ nhận rằng sự dồi dào về vật chất có thể làm cho đời sống con người trở nên tốt đẹp hơn. Hadan Gula ngồi thẳng người trên lưng con lạc đà và xúc động đáp lại: - Ông có thể tin tưởng tuyệt đối vào cháu.
Tôi bắt đầu tạo lập sự nghiệp của mình bằng hai bàn tay trắng. Tôi phải lấy lại niềm tin tưởng của những người tôi quen biết. Sự hoành tráng, đồ sộ và nguy nga của thành Babylon chỉ còn là huyền thoại.
Nếu dùng vàng để kiếm lợi một cách phi pháp hoặc làm theo những lời khuyên không đúng, lừa đảo hay phó thác nó cho những kinh nghiệm yếu kém thì rất dễ thất bại và mất sạch vàng. Bây giờ tôi chỉ có thế giữ món đồ trang sức này để làm vật chứng. - Dabasir, cậu có linh hồn của một người tự do, hay linh hồn của một kẻ nô lệ?
Nhìn đây này, ông ấy đã tin cậy giao công việc mang hàng ra chợ bán cho tôi. Nomasir đỡ lấy một túi và đặt nó lên sàn nhà, trước mặt cha của mình, rồi nói tiếp: - Vàng chứ, chọn vàng chứ! – Hai mươi bảy người cùng đồng loạt lên tiếng.
Quá khứ của ông là một chuỗi ngày làm lụng vất vả khổ cực. Cháu cũng đã mua cho mình một cái áo lễ nhung màu tím. - Hạnh phúc! – Bà thở dài đáp lại - Hạnh phúc có thể không đến với những ai đã rời bỏ quê hương xứ sở và đến một vùng đất xa xôi khác để kiếm tìm.
- Tâu bệ hạ, ai cũng mong học được cách làm giàu để được giàu có, nhưng người nào có thể dạy cho họ những điều đó? Chắc chắn không phải là những thầy tế, vì ngay bản thân họ hiện cũng rất nghèo kh Điều đó cũng đồng nghĩa với việc số tiền tôi cho vay không ngừng phát triển lên đến hàng trăm nguồn vốn khác nhau, giống như dòng vàng không ngừng tuôn chảy vào túi tiền của tôi vậy. Vì ngay bây giờ, cậu là một con người tự do!
Phải cải thiện bản tính do dự, trì trệ của bản thân thì chúng ta mới có thể làm giàu được. - Lẽ nào anh không rút ra được bài học gì sao? Thật ra, điều này cũng đơn giản thôi, chính là: "Nếu anh muốn giúp bạn bè của mình, thì phải sao để gánh nặng không chuyển từ bạn bè sang cho chính bản thân anh". Ngồi trên bức tường thấp bao quanh ngôi nhà của mình, Bansir đưa mắt buồn bã nhìn ngôi nhà và cái xưởng làm việc trống rỗng của mình, trong đó chỉ còn chỏng chơ mấy thanh gỗ và một chiếc xe ngựa đang đóng dang dở.
Tôi phải thường tính toán các khoản chi tiêu sao cho gia đình tôi không bị đói. Công việc này cũng giống như bạn đang trả tiền thuê nhà hàng tháng vậy. - Vậy cháu đã làm gì với số tiền đó?
- Chia chứ, chia chứ! – Ông Nana-naid nói ngay. Cuộc sống của tôi bỗng chốc trở nên khốn đốn và tồi tệ. Anh rất đói nhưng không dám bước vào một hàng ăn nào vì anh biết, ở đây họ không bao giờ bán chịu cho bất cứ ai, dù chỉ là số tiền nhỏ cho một cốc rượu nhạt.