Nghe có vẻ xuôi xuôi đấy, nhưng lại tòi ra lí do nữa đây: Bác đi chơi thì ai sẽ theo dõi việc họp tập và chăm sóc bạn? Đáng nhẽ (và có lẽ về sau) các lớp học cần có kiểu thư giãn này cho giáo viên và học viên. Mẹ không giúp được tôi đâu.
Nhưng họ không dùng được những cái đó để làm loài người đẹp hơn. Những người chọn cách sống độc lập, thanh bạch muốn dung hòa được hoang mang giữa nguyền rủa và tha thứ sẽ thường phải chạy trốn. Như bình mình chẳng hạn.
Và càng ngày càng thấy bớt dằn vặt nếu ra đi vì bạn đã nỗ lực chịu đựng trong một khoảng nào đó và ra đi là để sống cho nó có ý nghĩa hơn. Mùi mực, cá ba chỉ nướng, rượu trắng bay thơm phức. Không phải là giáo huấn, chỉ ra chân lí hay giác ngộ cho quí bà nọ.
Hai khoang thiện, ác. Tôi nghĩ đến Tần Thủy Hoàng đốt sách. Để sống cho xong đời.
Có quyền chọn lựa giữa sống thiện và ác. Dù đó là hai yếu tố mâu thuẫn. Cả khi bạn ngủ, cả khi bạn chẳng nghĩ gì, nó vẫn tiếp tục trò chơi mà chả cần biết bạn biết hoặc tham gia hay không.
Nếu quay mặt ra ngoài cửa, bên phải là cây chanh và giàn thiên lý. Tôi tạm thời chấp nhận viết trong sự chu cấp của gia đình và tình trạng bỏ bê học hành bởi có nhiều cái cần sự tập trung để viết ra, lắng đọng lại. Muốn vào phòng giám đốc nói em làm việc thấy có hiệu quả thì mới nhận lương.
Ta ghét phải gây phiền nhiễu đến những ai lúc nào cũng lo bị làm phiền. Hoặc mở tủ đọc lại thì dễ lại đâm chán đời, bất mãn. Còn sau khoái cảm của hạnh phúc là nhẹ nhõm.
Tiếc là lại mất đi cái hứng đó giữa bóng mát của cây cối và những tiếng chim đủ loại. Khi đã bước vào nền thể thao chuyên nghiệp của nước nhà hay bất cứ đâu mà muốn khẳng định tài năng thì nó cũng phải cứng cáp và cạnh tranh gay gắt. Có khi lại còn lòi đuôi ăn vạ.
Thấy đủ, tôi lên ngồi trên ghế. Nó gióng lên những hồi chuông báo động tình người dù nó cũng tham gia vào việc làm ảo nó. Nếu tôi có điều gì xấu thì các chú tử hình tôi cũng được, tôi cam lòng lắm.
Chúng ta đang vừa là nước nghèo lại vừa sống theo lối sống ơ hờ mà xã hội tư bản thừa nhận. Nhưng khi thằng ở vừa đọc vài trang cuốn tiểu thuyết mới của ngài thì ông cụ lại từ từ mở mắt và hồng hào trở lại. Bố nhường khán đài A cho chúng tôi.