Cả những ý nghĩ này cũng quá cũ. Đây là lần thứ hai mình nghĩ về cái biển số. Nhưng khi bạn phá sạch sành sanh chúng, bạn lại trở nên không thật.
Thường thì với sự đùa họ tin sái cổ như lúc cậu bé chăn cừu lần đầu hô hoán có chó sói. Nhưng lại ý nói về sự bỏ học để theo con đường mình chọn của tôi. Chơi là định nghĩa rành mạch từng sự vật mà cũng xóa nhòa tất cả các khái niệm.
Trước thì cảm giác người nặng trịch, không tài nào động cựa. Đi xuôi từ Thanh Xuân hướng vào Hà Đông. Cửa ải đầu tiên là bác trông xe.
Cái chính là tớ đã cho cái vỏ kẹo vào túi và anh chàng chắc cũng nhìn thấy. Lấy quần áo họ để sẵn và thêm một chiếc khăn bông xanh lá mạ. Bố sẽ không phải thấy bạn khi chưa già đã phải lặp lại hình ảnh tuổi già của bố: Niềm kiêu hãnh và sự hoang dã bị giết dần và bị nhào nặn dần bởi đời sống có quá nhiều sếp: Bố, họ hàng, cơ quan và nhiều dây thòng lọng nữa.
Tôi nói: Cho con đi bệnh viện. Có thể hắn câu được những con cá to để thả. Vẫn người, chân tay đầy đủ nhưng không tài nào nhìn thấy mặt.
Như cây bút không mực viết hoài lên trang giấy trắng. Như người đầu bếp thiên tài mất hết khứu giác, vị giác. Tôi tự hỏi tại sao họ lại cho một số con chim vào những cái lồng nhỏ trong một cái lồng to.
Chỉ một tiếng quát lại thôi, chúng sẽ run bắn vì bất ngờ. Bác nói chuyện với cháu. Xôi em để trong lồng bàn.
Đồng chí nào mai sau làm quản lí giao thông xin nhớ cho cái vụ này. Từ rất lâu tôi luôn có cảm giác mẹ là người thần kinh mỏng mảnh nên tôi thường chịu trận. Không, cháu không phản đối, con không phản đối.
Nhưng đành phải nhả ra. Sống trong tục tĩu, người ta đâm quen, còn bắt chước theo để ai cũng như ai. Chưa rõ bạn hẹp lòng hay sợ điều đó khiến bạn đánh mất sự phán xét sự vật một cách độc lập và công minh khi tính bạn còn nhiều nể nang.
Và bon chen không bẩn, không ác. Rồi thể hình tính sau. Bạn cũng không biết nấu ăn ngon, không biết nối điện, không biết sửa xe đạp xe máy, không biết mua bán… Lại còn không biết khom mình.