Nhưng ông cụ thì vẫn muốn sống. Hoặc họ vẫn khăng khăng là mình đúng. Bạn sẽ phải dẻo dai, phải xoạc ra, phải dài chân ra mãi.
Thấy những tờ giấy rách thòi ra khỏi cuốn sách vừa xé và vừa gấp lại. Điều đó, từ chính những người thân thiết nhất, tạo trong ta cảm giác hụt hẫng, đánh mất nhiều niềm tin vào trí tuệ cũng tấm lòng quan tâm thực sự đến nhau để đạt đến sự thấu hiểu của loài người. Con gái có khác, họ thổi bay nhiều cục nặng cho đời sống.
Đây là những phút giây mà con người có quyền được sướng. Vừa hại thần kinh vốn mệt mỏi vừa ngộ nhỡ lúc tập trung quá không cảnh giác được. Tôi hát cả hai kiểu, lặp đi lặp lại.
Vậy mà bác tôi biết đủ chuyện đời. Hôm qua nghĩ cái gì nhỉ? Đã nhủ cố nhớ còn viết mà chúng lại còn thích chơi trò ú tim. Phải vùng ra khỏi tình trạng này.
Nước đôi thay, chắc đâu chúng ta đã tìm ra bản chất của sự phong phú để biết nó là gì. Hoặc hắn cảm giác mình giả dối trong những khi dùng sáng tạo nghệ thuật để phục vụ đời sống tầm thấp; cũng như những lúc cảm giác sống gượng như thế chỉ để có cơ hội đạt đến những tầm cao nghệ thuật. Nó cấm đoán những cảm giác yếu ớt, sợ hãi, lo lắng, căm ghét, ham muốn… tự nhiên phải đến.
Cái khoảng an toàn mà người ta không còn tôn trọng nhau chính vì những giới hạn nhận thức đó. Cũng như thừa sức chỉ ra sự tàn nhẫn của môi trường xung quanh một cách cay nghiệt hơn. Bạn không hiểu sao bạn lại có thể hét được to thế dù bạn đang đau họng nói không ra hơi.
Bạn hiểu tại sao trong những cuộc chiến, những mưu đồ chính trị, dân chúng chỉ hoàn toàn là những quân cờ thí tính về mặt số lượng. Thế nên có người chả nghĩ gì, có người đầu nóng phừng phừng. Chỉ tại thằng em tớ và tớ ngồi trong lúc người ta đứng thì ráng chịu.
Làm gì có vì cái gì ngoài bản thân. Thay vì bắt chước cá tính của một số người: Tôi viết chỉ để phục vụ tôi. Sáng được bác cho ngủ bù.
Như thế em không còn thấy cô đơn trong lúc chờ đợi anh. Kinh phí trên rót xuống cho chuyên án ma tuý là lớn nhất nhưng cứ như dầu được chuyển qua một dãy đường ống dài dằng dặc và đầy chỗ rò rỉ. Nhưng cái gì đã đẩy tôi đến tình trạng này? Đó là sự thiếu công bằng và thờ ơ trước thú tính của loài người.
Biết đâu, mất một cái xe, có thêm một người anh em, một người đồng chí. Anh đừng uống nhiều cà phê nữa, hại lắm. Phải thế chăng? Phải đóng kịch, phải đeo mặt nạ thì người ta mới cho là mặt thật.