Tiếp theo ông giới thiệu mặt hàng nào công dụng và tiện lợi . Thế mà Cống Vũ một câu cũng không nói đến, còn tiết kiệm là tâm nguyện nhất của Hán Nguyên Đế thì Công Vũ lại thao thao bất tuyệt đề xướng tiết kiệm, như vậy thì có ý nghĩa gì? Nếu Cống Vũ không hiểu tình hình quốc gia thì hiền sĩ nỗi gì? Nếu biết mà không nói thì tội càng lớn?". Tổng thống Lincoln cũng tự cười mình, nhất là về tướng mạo của mình.
Rõ ràng bộ mặt của Husse và bộ mặt của người đại diện xem ra không khác gì nhau nhưng hợp hai bộ mặt lại thì có chỗ diệu dụng khôn lường. tôi làm việc ấy ư?” Thưa tướng quân, chắc Ngài bị loạn thần kinh rồi". Như vậy đối phương dễ tiếp thu, không đến nỗi xấu hổ.
cho việc cọ xát tiếp hợp của anh trong hoàn cảnh mới. Ăn miếng trả miếng, trở mặt nói xấu, đối phương cố tình không cho anh rút lui thì anh làm sao lai cứ nghênh mặt ra, miệng câm như hến mà không phản kích? Người chỉnh đốn binh mã, đánh nhau một trận nữa ”.
Ly Liên Anh chăm lo từng li từng tí khiến cho Lỗ Chiêu Công vừa ăn vừa khen kim đào mùi vị thơm ngon. Một hôm anh ta đọc thơ của mình cho bạn bè nghe.
Ví dụ có hai chiến hữu đồng cam cộng khổ trong chiến tranh. Cho nên Trương Chiêu đứng đầu các mưu sĩ Giang Đông hào khí xung thiên mà cũng chỉ chịu nổi ba hiệp của Gia Cát Lượng. Một lần tôi gọi tắc xi, đứng ở cửa chờ, thấy chiếc xe đang lăn bánh đến trước mặt.
Bước thứ nhất đã thành công, Trương Cư Chính bèn tiến hành bước thứ hai. Ông chỉ đưa ra một kiến nghị: xin hoàng đế chú ý tiết kiệm, đuổi bớt một số cung nữ trong cung, giảm bớt ngựa. Có nhiều sự việc mới nhìn qua thấy đáng làm song nghĩ kỹ nếu làm thì phiền phức.
Một tràng vỗ tay tán thưởng, một sáng kiến mới vô tình cổ vũ cho một tư tưởng canh tân tuy không tốn tiền bạc mà vẫn mua được lòng người. Làm như thế để cho các nước chư hầu biết đại vương khinh người mà quý ngựa". Hai bên thương thảo nhiều lần, cuối cùng giám đốc xí nghiệp đồ sứ nhượng bộ không đòi ứng trước nữa mà đồng ý giá mỗi chiếc bình lên một cách thích đáng rồi hàng giao đến đâu đâu trả tiền đến đó.
Chẳng qua quảng cáo của thương nhân là "phủng” bản thân họ, khác với "phủng" người khác nói ở đây. Câu trả lời tựa hồ Ất thỏa hiệp với Giáp, kỳ thực ngầm mắng Giáp là con lợn (vì người theo đạo Hồi không ăn thịt lợn). Người đi qua đường dừng bước đọc quảng cáo.
Hai nhân vật trong hai câu chuyện trên đều tự cười mình trong lấn bấn nên đã tự giải thoát được, chứng tỏ họ có phong độ thoải mái. Đả thảo kinh xà, lừa cho mở miệng, dùng phương pháp đe dọa. Ông chồng vội vã nói với bạn: "Đánh là thương, mắng là yêu chúng tôi vùa rồi đang nhu thế đó.
Yến Tử nói: "Kim đào quí hiếm, tôi phải thân hành đi hái”. người thưởng thức gây ấn tượng tốt đẹp. Bây giờ nhìn thấy quân đội của các ông xem ra cũng chỉ đến thế mà thôi, nếu thực sự đánh với ông thì chúng tôi có thể thắng”.