Vì quá nôn nóng, anh không còn màng gì đến sức lực có hạn của con hắc mã. - Tại sao nó lại là sự may mắn thật sự? Chúng khác nhau ở chỗ nào? Ông không biết phải nói gì để chia sẻ với người bạn thiếu thời trước tình cảnh này.
Hông con ngựa tội nghiệp hằn đầy những lằn rôi rướm máu do những cú vút không thương tiếc của Nott. Max suy nghĩ về những gì Jim vừa nói. Ngươi mất hai ngày mới đến được đây nhưng giờ thì ngươi chỉ còn có một đêm để trở về thôi.
- Dĩ nhiên là không rồi! Giọng nói nhà ngươi dường như cũng muốn khẳng định điều đó rồi. Chàng vui mừng nhảy lên chú ngựa trắng nhanh chóng hướng về vùng đất của những chú bò lùn mười hai chân. Cho dù khi mọi việc dường như đã được hoàn tất, nếu ta có một thái độ đúng đắn, luôn sẵn lòng muốn biết liệu có còn việc gì khác cần làm nữa không, thì sẽ luôn có một dấu hiệu chỉ cho ta biết điều ấy.
Ngay ngày đầu tiên thần Gnome đã nói với ta là không có cây bốn lá nào mọc trong khu rừng này cả, và chắc là thế thật. Bất cứ hiệp sĩ nào cũng biết rằng nguồn nước tốt nhất trong khu rừng Mê Hoặc là nước của Bà chúa hồ. Đất ở chỗ cây bốn lá mọc luôn cần trong tình trạng đầy nước.
Nott nhảy xuống ngựa và đi tới phía trước bà. Sid cũng nhận ra rằng những điều quan trọng thường ẩn chứa trong những việc tầm thường nhất. Lúc này trời đang tối dần.
Anh nhanh chóng hiểu rằng mình có thể khai thác được những thông tin quý giá từ bà. Bất cứ ai làm như con thì cũng sẽ nhận được may mắn mà thôi Ta chỉ làm cái việc mà ta luôn làm. Anh không thể nhận ra rằng mình cần phải làm một cái gì đó, vì thế Nott trở nên vô cùng khốn khổ.
Tôi buộc lòng phải bán nhà máy, đất đai, nhà cửa. Sid đứng yên lặng suy nghĩ. - Ta còn đang suy nghĩ.
Đôi lúc, tôi còn cảm nhận được cái ôm nồng ấm mà chúng ta vừa trao nhau cách đây một tiếng. Giờ hãy nói cho ta biết Cây Bốn Lá thần kỳ mọc ở đâu? Bà sẽ không còn phải lo lắng về những bông hoa ly của mình nữa.
Bà đã sống ngay từ ngày đầu tiên trong khu rừng này. Nó giúp thắp lên một hy vọng mới trong chàng. Nghe xong, tất cả sự hồ hởi, phấn khích ban đầu của các hiệp sĩ bỗng biến mất.
Chàng thấy rằng thần Gnome đã nói thật, và phù thủy Merlin cũng chẳng hề nói dối. Vì thế Sid cố làm cho ông ta nguôi giận: Chàng đi rất khẽ, rất khẽ nhưng đột nhiên chàng vô tình dẫm phải một con ốc sên vàng làm nó ré lên một tiếng thất thanh.