Bạn không mong bác đọc lắm. Buổi sáng, ở đây, bạn chỉ thua mỗi bác. Trong thế giới này, đòi hỏi tính nhân văn, cao thượng ở những kẻ lãnh đạo (ngầm và không ngầm) ư? Quá khó khi họ đang ở trong một cuộc chém giết, tranh giành.
Ngồi im, chép bài, ra chơi thì vẽ hoặc đọc truyện. Nó bảo: Người ta không thích mách thì thôi. Có lẽ vì tôi vừa ngáp.
Đó là một số dòng suy tưởng cách đây vài năm của tôi. Là một cầu thủ tự do những chẳng đóng góp được gì cho đội bóng vì kỹ thuật quá non và các cầu thủ khác chưa hiểu lối chơi của mình. Tôi cũng có dự định ấy.
Và sự vất vả, bệnh tật của họ nữa. Chị cả đi lấy chồng để lại căn phòng. Ông ta cho tôi làm thử hai bài toán.
Nỗi chán chường của tuổi trẻ sau bao nhiêu năm đóng băng lại và giờ tan chảy. Bạn thì có lẽ sẽ không thanh minh. Lải nhải cũng là chơi.
Con mèo nằm trên nóc tivi. Đơn giản vì lúc đó cảm giác tự do, sổ lồng đang tràn ngập. Thêm nữa, bạn đầy những hạn chế của tuổi trẻ bị dồn nén.
Cũng như thừa sức chỉ ra sự tàn nhẫn của môi trường xung quanh một cách cay nghiệt hơn. Nhưng lâu không cười thì đáng sợ lắm. Nhưng chắc mẹ biết chuyện, lại đòi dắt tôi đến nhà ông ta.
Giả dụ được cá to ta thả hay ta rán đây? Thế nào là cá to? Ta không biết. Có thể làm nó hấp dẫn và thuyết phục hơn bằng cách sử dụng nhân vật là một người lớn tự kiểm điểm. Theo dòng suy tưởng, bạn cảm giác, ở nhà bác, mọi người đang chờ bạn với những ánh nhìn đầy trách móc.
Với những dữ kiện trước đó (mà bây giờ bạn quên rồi), bạn cảm thấy cái sứ mệnh mơ hồ lại đè nặng lên tim. Khi vội vã rút chân ra khỏi nỗi cô đơn bằng sự vùng vẫy bản năng, người ta càng dễ lún sâu vào nó. Tôi tự hỏi mình đang làm trò gì đây.
Ở đây lại có chút mâu thuẫn: Trong trạng thái vô nghĩa, khi người ta còn cảm thấy đồng điệu với kẻ khác (như một sự an ủi để khỏi cô độc quá) nghĩa là vẫn còn cảm giác của con người. Và tôi thì giữa gia đình này, ai cũng ít nhiều thương tôi nhưng lúc nào tôi cũng có mặc cảm của một thằng phản bội. Bởi vì bạn đã từng làm thế, đã từng lết đi trong vài năm.