Không trình bầy nữa. Trong đó đầy những cuộc chiến, những rào cản, những biên giới; đầy những thiên thần và ác quỷ. Hơn nữa thì bọn tham nhũng cũng không phải thứ mạt hạng chỉ biết chửi bậy ngoài đường như anh ta, cô ta.
Ở đây, bạn tự nhủ, bạn nằm một mình và than vãn chẳng để làm gì. Như một sự bổ trợ, cân bằng, phong phú tất yếu. Còn bình thường thì họ rất dễ ăn dễ ngủ.
Chỉ có một cái cẳng chân hình trụ ngắn hơn chiều dài cái xương sống đèn độ một phần ba. Chỉ nói phòng làm bằng gỗ theo kiểu Phần Lan. Tự an ủi anh mới bước vào đời không ăn thua.
Liếc thấy mẹ có dừng chuột hơi lâu ở câu: Mẹ ơi, con thèm nghe mẹ mắng, mắng yêu. Nhất là một khuôn mặt cũ. Lúc đó tôi không sợ bẩn, sợ mất lịch sự mà tôi muốn mình thật bẩn, thật ti tiện.
Chắc bạn có chút ám ảnh về cái câu đó. Như một thứ bạn bè cho xôm tụ. Bạn lại tự hỏi mình trên con đường sao bạn không thấy lo lắng hay ăn năn trước cái tin ấy, bạn chỉ nghĩ đến cái có thể xảy ra với mình.
Một giai đoạn thực tế đã và đang diễn ra là những tâm hồn chết, sau một thời gian cầm cự, dần hòa với những tâm hồn chết trước khi chào đời làm thành những khối ung nhọt. Anh đã đến và hỏi: Em thử đoán xem anh sắp nói gì nào? Anh đã tính chuyện đó suốt mấy ngày. Bà già hình như chột mắt, cử chỉ có vẻ khỏe mạnh và bất cần.
Nhưng nó có giá trị khi ở giữa khoảng hư vô đến hư vô, nó đã ma sát với đời sống của các hạt bụi khác. Định dừng viết thì lại có chuyện. Sao không thử ví ngược lại họ với công việc của ta.
Dù biết đằng sau chúng không ít sự nhì nhằng. Tôi và thằng em lại về. Em chỉ thích những anh nho chín.
Tôi ngồi như tượng đá. Tiếng nói đã trở thành một bộ phận của con người mà không dùng đến nhiều thì nó thật bức bí. Mà mình chả biết quái gì về mình cũng là chơi.
Lại đi lấy của ai đó để trả mình cho bằng được. Chẳng qua, những cái mất nó đến nhiều quá. Để không kiêu hãnh, khinh bỉ và xa lánh thì bạn phải mặc cảm.