Sech Nga

Nửa đêm vào phòng đụ 2 cô chị xinh đẹp

  • #1
  • #2
  • #3
  • Để không hoảng loạn (như một con thú bị săn đuổi, nhốt vào lồng, chăm chút từng tí, cậy miệng tống thức ăn vào, muốn hót muốn gầm nhưng giờ này không phải giờ hót giờ gầm, là giờ học cho nên người) thì phải tham dự vào trò chơi này như một cuộc phiêu lưu nhỏ. Tôi để vài ngày trôi đi. Mà muốn vào có phải dễ đâu, phải có người quen giới thiệu.

    Vì vậy, chơi là một cuộc chiến giữa những kẻ mạnh. Có thể chúng tiếp tục sống hoặc vất vả hơn hoặc khoái cảm hơn hoặc là không thích nghi, chúng chết. Và tiếp tục viết những chữ BÀI LÀM.

    Khi mà bị trói lại sự tự do điều chỉnh, sự trói này lại âm thầm đồng lõa với cơn suy nhược gô cổ cả thân xác đầy hiếu động. Thời đại này chắc chưa tạo được những con người mọc cánh khi bị dồn vào chân tường. Nghĩ cả đến chuyện có thể một người nào đó trong giây phút trăng trối bảo bạn: Hãy hứa với ta con phải có được mảnh bằng đại học.

    Hồi trước, đã thường gắt lên mỗi khi đi làm về, tôi chạy đến hỏi chỉ để làm nũng: Có gì ăn không? Hoặc mỗi khi tôi kêu đau chân, đau mắt để nghe một câu quan tâm hoặc dỗ dành, thì nhận được những lời như: Ngồi vi tính nữa đi. Mắt và đầu đau đã thành nhàm. Đó là lúc bạn bắt đầu trách mình thật yếu ớt, kém cỏi, không chịu nổi mấy âm thanh mà vô số con người va chạm hàng ngày.

    Mới dám nửa đùa nửa thật như thế. Tôi bảo: Chào chú. Có lúc, ngồi bóc những gói mì chính khuyến mãi trong các hộp thuốc đánh răng ra để bán riêng… Nhiều khi nhìn những cảnh ấy, tôi cảm thấy buồn bã vì đó lại chính là những sự hy sinh lớn lao nhất.

    Môn Văn bố tôi cũng dẫn đến nhà thầy dậy Văn nói chuyện. Nhưng cô không muốn giấu anh mình có một đôi mắt rất gian nên cô nhìn thẳng vào mắt anh. Và tiếp tục đùa cợt với bạn trong màn đêm.

    Người gác sở thú hỏi: vào trường hợp của cô, cô có ra vì mấy hạt lạc không. Là một cầu thủ tự do những chẳng đóng góp được gì cho đội bóng vì kỹ thuật quá non và các cầu thủ khác chưa hiểu lối chơi của mình. Nhưng rồi ta nhìn thấy thị trường ảm đạm hiện tại của thơ văn.

    Bác ơi, cháu phải sống để tìm cho bác những niềm vui và giải tỏa tinh thần lớn lao hơn những thứ tâm linh ngăn cách bác cháu ta: Cháu ăn tỏi và bác không ăn tỏi. Người ta không thể sống lâu với cái cơ thể vừa trống rỗng vừa trĩu nặng. Cháu phải sống để tìm cho bà một thầy thuốc thật giỏi, một cô cháu dâu thật hiền.

    Môn Lí và Hóa ban đầu tôi học tốt. Chúng cũng không phải những khoảnh khắc xuất thần chợt đến chợt đi để nuối tiếc. Không thiếu những học viên của trường an ninh gần đó dù đã đến giờ cấm túc.

    Mưa dầm thấm lâu, với lại cộng cả bệnh đau của tôi, mẹ bớt nặng lời. Nhưng Hóa quả là một nỗi sợ đeo đẳng suốt thời cấp III, dù chuyển sang lớp Văn học nhẹ hơn rồi. Nhà văn tóm lấy bất cứ ý nghĩ nào đến.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap