Nhưng người xem lại trầm trồ: Ồ, một kỷ lục, suốt đời nó chỉ ăn canh. Có đứa trẻ vừa mút kem vừa sán lại gần tò mò xem bà già bới rác. Máy ảnh thì kiếm được nhưng chụp đẹp thì không rành.
Cháu có định đi học nữa không nói thử bác nghe. Vụ 11 tháng 9, vụ cháy ITC không làm tôi kinh ngạc. Họ càng không biết có thể bạn chẳng được gì mà cũng có thể một ngày kia, khi bạn đang cầu bất cầu bơ, người ta tặng bạn một cung điện vì một lí do mà đã lâu bạn không thèm nghĩ tới.
Những cái nền tảng đứng tấn cũng như chịu đựng, rèn luyện trước khi đến với những miếng võ nước chảy mây trôi. Cát là tâm luân lưu giữa hai khoảng đó. Rồi một ngày kia, cậu ấy sẽ cảm thấy cần bất bình.
Trước khi kể tiếp chuyện hôm qua thì tôi đốt. Phố phường lành lạnh, đã sạch hơn trước. Nước mắt ngưng nhưng nước mũi vẫn chảy tong tỏng, kéo dài, đu xuống trang sách.
Còn bây giờ leo thang cũng mỏi. Nhưng vấn đề là tinh thần thật khó chia phần. Rồi bạn hồ nghi có đỡ thì cũng phải nghiêng ngả chứ.
Chúng thường là những việc vô danh và ít ai để ý thống kê. Ở tuổi của nó, trong thế giới hiện đại này, mà chỉ có lượng nhận thức như vậy là còn quá kém và lãng phí năng lực. Chả phải bổn phận gì.
Bạn cứ ăn và thấy nuốt được. Trước khi kể tiếp chuyện hôm qua thì tôi đốt. Thế giới trong óc thật hỗn tạp.
Chẳng ai thua thiệt cả. Vả lại mình là sinh viên, cô ta là giáo viên. Hai nhà này trong lòng có lúc phục nhau sát đất nhưng lại căm ghét, phủ định sạch trơn nhau ra mặt.
Liên miên liên miên đục vào óc. Tôi khóc vì tôi không coi thường thế hệ đi trước nhưng thất vọng vì họ. Vẫn không nhớ ra (khi không dành thời gian để nhớ) cái việc có vẻ muốn nhớ thử xem trí nhớ còn hoạt động khá khẩm không.
Thêm nữa, bác quan niệm trẻ con, thanh niên cứ đưa vào kỷ luật, chơi đòn tâm lí, ân cần chăm sóc, bệnh gì cũng khỏi tuốt. Đục khoét tế bào, thịt da, biến đổi gen của cả gỗ đá và vôi vữa, của cả những con gấu bông treo cổ lủng lẳng trước cửa hàng lai giữa tạp hoá và bách hoá của bác. Để trẻ con bớt dần phải khóc.