Bạn tin rằng đời bạn sẽ phong phú hơn, sung sướng hơn, nếu biết dùng những nguyên tắc ấy. Còn Hellen Keller đui, điếc và câm thì lại ca tụng: "Đời sống sao mà đẹp thế ta!". Bác sĩ kể chuyện một thân chủ ông có hai hàm răng rất tốt.
Từ đó không có tin tức gì về con hết. Bà rào rạt cảm thấy cái thú làm những việc mà trước kia bà không làm được, ngay cả đến việc rửa bát nữa. Sau cùng, tôi phải vào nằm nhà thương.
Vậy muốn diệt tật hay lo, để nó đừng diệt ta, bạn nên theo quy tắc này: Bà rào rạt cảm thấy cái thú làm những việc mà trước kia bà không làm được, ngay cả đến việc rửa bát nữa. C Link kể trong cuốn Khám phá loại người.
Nhưng cũng tại ông tập được thói quen mỗi buổi trưa nghỉ nửa giờ tại ngay buồng giấy. Ông nói: "Hồi xưa, khi mới giúp việc cho công ty bảo hiểm, tôi vô cùng hăng hái và yêu nghề. Hội biết tôi có máy điện thoại ở đầu giường, nhờ tôi thông tin giúp hội.
Ai đáng trách trong đó? Mấy đứa con ư? Đã đành; nhưng người mẹ chúng còn đáng trách hơn. Vậy mà trong thời đó, tôi vẫn kiếm cách để dành được vài xu, vài cắc vì tôi sợ cái cảnh túi rỗng lắm. Đối với những bà ấy, người ta khuyên mỗi tối nên thảo một chương trình cho ngày mai.
Montaigne, một triết gia trứ danh ở Pháp, dùng câu này làm châm ngôn: "Loài người đau khổ, do hoàn cảnh thì ít mà do ý niệm về hoàn cảnh thì nhiều". Mà ý niệm đó hoàn toàn tuỳ thuộc ta. Người hầu bàn ngạc nhiên thấy người da đen như anh cũng được coi như người chứ không như những bánh xe của công ty xe lửa.
Họ sớm tối chỉ nghĩ đến họ. Trong tập ấy tôi ghi hết những việc dại khờ mà tôi đã phạm. Ông Lin Yutang (Lâm Ngữ Đường) trong một cuốn sách được rất nhiều người đọc: "Sự quan trọng của cuộc sống" [9], cũng nghĩ như vậy.
Nếu bạn làm việc về tinh thần mà thấy mê thì chưa chắc đã phải vì bạn làm nhiều đâu, dễ thường vì bạn làm quá ít đó. Như vậy nghĩa là lính thuỷ có thể nhảy kịp xuống biển và phần rủi bị chết không lớn mấy. Phần đông đều dơ tay.
Rồi tôi mở vòi hơi [26] mà không châm cho cháy. Anh ta làm trong một xưởng đóng thùng, công việc vất vả và ít khi kiếm được trên 40 Mỹ kim mỗi tuần. Chúng tôi bèn thả ba trái thuỷ lôi về phía chiếc tàu hộ tống, nhưng chắc đã có bộ phận nào hư trong máy móc của những thuỷ lôi ấy nên đều không trúng.
Chúng tôi tưởng lối văn ấy phải là lối văn của thế kỷ thứ 20 này. Tôi lo lắng lắm, vì ông chủ sở bảo rằng nếu không tới đúng giờ tôi sẽ bị đuổi. Có nhiều người tại ngũ, ở xa đại chiến trường mà tinh thần cũng hoảng loạn.