Giọng mẹ bắt đầu ướt. Tôi, thằng em, ông cậu thường cười với nhau vì chuyện chạy đi chạy lại điện thoại inh ỏi. Bác gái: Bác là bác lo lắm, gọi điện khắp nơi không thấy con.
Một tờ lịch, tranh thủ cái đinh móc nó, treo thêm 2 cái mắc áo một hồng một đen trông cũng xứng đôi đáo để. Tự do hay không là ở mình. Không, đó không phải là trò luyện trí nhớ.
Nó tan chảy, tan chảy. Và với trí tuệ cùng được mở mang, biết đâu có thể hiểu nhau hơn. Đồng chí nào mai sau làm quản lí giao thông xin nhớ cho cái vụ này.
Ông anh bảo không khí mờ ảo nhỉ, như sương mù, khó thở hơn bên kia. Nhà văn nhìn vào mắt nàng. Bởi vì bạn đã từng làm thế, đã từng lết đi trong vài năm.
Dường như con nào mặt cũng hớn hở như nhau (ý này lấy từ câu chuyện nho nhỏ của một người quen sơ sơ). Chừng nào cậu còn nghe lời tớ. Vừa rồi đi đá bóng với thằng em về qua bị tắc mãi ở đó.
Cái mặt, cái bộ dạng mình bình thản và nhơn nhơn quá. Viết là một lao động kỳ diệu. Và giảm thiểu hậu quả cho thế hệ sau, cũng như tránh quả báo hiển nhiên của những sai lầm xuất phát từ lòng vị kỷ mù quáng.
Mua rau, thịt, bút chì và nhãn vở, còn 500. Tôi đã ngồi đây nhiều lần, nhìn phát chán. Bây giờ là 12h26 đêm.
Ông nhắm mắt lại, thấy khuôn mặt vợ, và tự nhủ: Người ta vẫn phải sống khi trên đời còn có người để thương yêu. Nhưng sao lòng tôi không hồi hộp, mong chờ. Tỏ ra e thẹn hay đạo mạo càng khó va chạm và dễ bị dắt mũi.
Đôi lần, ông hoặc các bác gợi lại lời hứa đó trước việc bạn bảo lưu một năm. Ngồi im cho mọi người thi thoảng tha hồ giật tóc, vò đầu, véo tai âu yếm. Không hẳn là sợ mất cho bạn.
Qua ngần ấy năm, mới trào được vài giọt thôi ư? Rồi vụt rơi xuống đất. Ở trước cửa hiệu thuốc cạnh nhà, có một cây hoa sữa cưa nhánh gần gốc. Em biết lúc ấy anh sẽ phá lên cười và ôm chặt hai mẹ con…