" "Ba muốn cho con mau lớn. Bạn làm cho họ vừa lòng thì họ sẽ sùng bái bạn. Đem giải phẫu bộ óc, thì có một nửa số người điên cũng bình thường như óc chúng ta.
Thiệt đáng tiếc, và tôi thay mặt cho hãng, xin lỗi ông. Trong xã giao cũng vậy. Công ty sợ làm phật ý ông vì ông rất cần cho công ty mà lại dễ hờn vô cùng.
Bạn tự thấy mình hơn người Nhật ư? Sự thật thì người Nhật tự cho họ hơn bạn vô cùng. Nay thì nó sẽ kéo dài ra không biết đến bao giờ. Một người học trò khác của tôi, lại vẽ vườn cho một ông trưởng tòa có danh, thấy bầy chó của ông này đẹp, khen: "Thưa ông, bầy chó của ông ngộ lắm, chắc ông được nhiều giải thưởng trong những cuộc thi chó đẹp".
Lần đầu Tolstoi biến đổi tính nết, thành một người khác hẳn. Cô làm tôi hoàn toàn thất vọng. Cha nó hết lời khen nó rồi kết: "Con đừng làm dơ cái giường đó chứ!" - "Không! Không khi nào!".
Có biết nguyên do đó, bạn cũng chẳng cần nhắc tới làm chi. Người ta rầy nó, đánh nó, làm nhục nó. Rồi cậu viết một bức thư dài cho ông giáo cũ, thú nhận rằng chịu không nổi đời được nữa, chỉ muốn quyên sinh thôi.
Tôi bắt đầu khoe căn tôi ở đẹp, tôi thích ở đó lắm, tôi không tiếc lời khen. Vậy chúng tôi tự tiện xin phép ông - nếu có thể được - thu xếp sao cho hàng của ông tới ga chúng tôi vào buổi sáng, nhất là những khi ông gởi nhiều hàng. Sau này, Đức Giê Su đem nó ra giảng trên những đồi đá ở xứ Judée.
Nếu ngồi lâu quá năm phút thì đừng có hy vọng gì thành công hết. Xa vọng mà giữ được trong những giới hạn cho vừa phải thì tốt nhiều hơn là hại. Rồi trong khi nói chuyện với người đó, ông tìm cách nói tên người đó vài ba lần và ráng ghi trong trí nhớ hình dáng, vẻ mặt người đó để khi thấy người thì liên tưởng ngay tới tên được.
Trong những ngày đen tối nhất của cuộc Nam Bắc chiến tranh, Lincoln viết thư mời một ông bạn cũ ở xứ Illinois tới Washington để bàn về vài vấn đề. Một người bán hàng chịu nai lưng 14 giờ một ngày nữa. Vì biết rằng Ngài rất bận việc, nên chúng tôi xin Ngài cho biết giờ nào Ngài có thể gia ân giúp chúng tôi để chúng tôi cho xe lại rước Ngài".
Và như vậy tôi thấy lợi vô cùng. Ông diễn thuyết ca tụng tác phẩm của thi nhân đó, rồi chép bài diễn văn gởi biếu thi nhân. Overstreet, không ngài nào dạy được cho nó một chút nghệ thuật làm đẹp lòng người.
Và chuyện sẽ xảy ra sao? Chắc chắn là chúng tôi sẽ cãi nhau và các bạn biết cãi nhau thường thường kết quả ra sao. Nhưng có nhiều kẻ vô ý hơn các em. Mục sư Butlerffield ở Nữu Ước, một vị đã cầu phúc cho nhiều cuộc hôn nhân hơn những vị mục khác, tuyên bố: