Cháu ở đây với các bác là cháu quí các bác, các anh chị lắm. Và cứ nửa giờ thì boong một phát. Trí tưởng tượng làm giảm năng suất lao động chân tay của chàng ta và đem lại đầy hiểm họa.
Cái trạng thái chẳng làm gì nên hồn cả và miên man bàng bạc vẻ bi quan trong cái trạng thái ấy. Hắn chuộng một cuộc sống bình thản hơn. Tôi thấy ông có khiếu phê phán đấy.
000 đồng, bớt 1000 còn 34. Chỉ có nó mới biết những gì nó để rơi là gì. Lúc đó, họ sẽ thấy sự tù túng và bất lực.
Có lần bạn tự hỏi hay bạn làm thế để có cớ không phải đi học. Ông có thể bắt ông cụ chết theo cách ông thích. Nhiệm vụ là đám cưới vui vẻ.
Khi những ý nghĩ này gõ nhịp trong óc, lòng bạn không có căm hờn, chỉ một chút bực bội, nhưng như thế cũng đủ để làm xúc tác với men tiềm thức. Với những con lợn này thì nắm tay nhau cùng bước bên nhau với lại vì hạnh phúc nhân loại chắc phải đợi hơi lâu. Và luôn là một cô thủ thư đầy trách nhiệm, lưu giữ và sắp xếp khá ngăn nắp những gì mà bạn cứ tưởng bạn đã quên béng và bị xóa sạch mất rồi.
Trên đầu chồng sách lưa thưa mấy tờ nháp xếp lệch lạc nhau mà tờ trên cùng được gấp đôi và bị xé một mẩu hình vòng cung. Bác gái nằm giường đối diện cũng dậy. Những người ngoài cuộc (mấy ai ngoài cuộc) ngồi khoanh tay nguyền rủa lại thường thể hiện thực ra mình cũng chẳng hơn gì.
Tiếng gào của họ hoà vào tiếng reo của cổ động viên và được gọi chung là tinh thần dân tộc. Và trở lại chiếc bàn bé nhỏ kê ở góc phòng… Và yên tâm chúng ta đã đủ vất vả để phó mặc số mệnh cho nhà nước.
Những cái đó có quên đâu mà phải nhớ. Đến chỗ học không phải để học. Trốn học mà để bị nói.
Nhưng họ đã quên sự bất bình ấy và cũng chẳng tìm ra được những cái đúng đắn, hay ho đôi lúc lạc vào trong những giáo điều vô nghĩa-như khi sục một chiếc vợt xuống mương nước toàn cá lòng tong đôi lúc cũng tình cờ vớt được một con cá đẹp. Khi mà trước hôm thi đại học một ngày, mẹ dẫn tôi đến nhà một ông thầy. Nhưng bạn không ngại viết ra những lời ấy.
ĐI đã lên tiếng gọi tôi vì lâu rồi tôi chưa gọi nó. Con nghe lời bác nào. Bạn chả có tập luyện căn bản gì cả.