Như tôi đã nói, ông Frank Bettger hiện nay là một nhân viên công ty bảo hiểm, được nhiều người biết nhất ở Mỹ. Về sau thất vọng quá, nên trong những bữa tiệc, tôi luôn luôn cố tình xin người bên kể cho nghe những kinh nghiệm, lí tưởng và dự định về tương lai của họ. Angelo Patri đã viết 13 cuốn sách và hàng ngàn bài báo về giáo dục nhi đồng.
Mặc dầu diễn trước một số công chúng ít ỏi, nhưng được trầm trồ khen ngợi, ông cũng cảm thấy khoái trá mênh mông, nên nhất định sẽ trở thành một diễn viên. Điều kiện thứ nhất để ngủ ngon là phải thấy được yên ổn. Mỗi ngày bạn để nó trên bàn viết, ngay trước mặt.
Tôi sẽ theo William James, làm ít nhất là hai việc mà tôi không muốn làm để rèn chí. Điều mà ông sợ nhất đã xảy ra! "Sáng hôm sau tôi thu xếp về nhà.
Nhà bác học trứ danh Pasteur, đã nói về "sự bình tĩnh tại các thư viện và các phòng thí nghiệm". Khi cha ông qua đời, các bạn bè phải góp tiền lại mua giúp cho cỗ quan tài. Sáu tuần sau, ông nọ mời bác sĩ lại coi phòng giấy của mình.
Ông là một kỹ sư, tiếng tăm lừng lẫy, đã sáng tạo ra kỹ nghệ điều hoà không khí [8] và hiện nay đứng đầu nghiệp đoàn Carrier ở Syracuse. Và đây là điều quan trọng mà tôi muốn kể: Cả trong khi Lowel Thomas nợ như Chúa Chổm và thất vọng chua chát, ông chỉ suy tính chớ không lo lắng. Kìa, đô đốc Byrd đã nói: "Chúng ta không cô độc trên thế giới này đâu, có cả vật vô tri như mặt trăng, mặt trời, cũng cứ đều đều, đúng ngày, đúng giờ lại chiếu sáng chúng ta, lại cho ta cảnh rực rỡ của bình minh hoặc cảnh êm đềm của đêm lặng".
Phải lựa một trong hai hành động ấy, hoặc là cúi đầu chịu những cơn bão táp tất có trong đời, hoặc chống lại với nó để rồi chết". Thí nghiệm ấy làm tốn cho họ 20. Cho đến năm 12 tuổi, mỗi năm tôi không có cắc rưỡi để tiêu riêng.
Phương thuốc ấy dường như giản dị quá, nhưng nó trị được tận căn chứng bệnh. Câu ấy tôi mượn của Emerson trong đoạn cuối thiên tuỳ bút "Tự tín" của ông: Khi ta thắng trên đường chính trị, khi lợi tức của ta tăng lên, khi ta hết bịnh, mạnh trở lại, hay có bạn đi xa trở về, hoặc gặp một hoàn cảnh thuận tiện nào, những lúc đó ta thấy tinh thần phấn khởi và ta nghĩ rằng ngày vui sắp tới. Bây giờ tôi bận việc tới nỗi không có thời gian để buồn lo.
Có người khuyên một cô học sinh của tôi nên viết văn vì cô ta có một số dụng ngữ khá lớn. Tôi chuyên bán cho các luật sư một loại sách gần như là cần thiết cho họ. Ngày nay, chính những nhà chuyên môn trị bệnh thần kinh thành những nhà truyền giáo kiểu mới.
Khi đọc bức thư phúc đáp ấy, ông ta tức uất người. Điều đó chỉ đúng một phần thôi vì tôi biết nhiều người địa vị rất cao mà không hề đặt chân vào một trường Đại học. Tôi cho rằng tôi dự một phần trong công việc tăng hạnh phúc của người khác lên một chút.
Bỗng có cơn dông nổi lên, muốn phá tan cái lều vải của chúng tôi. Tôi luôn luôn để họ tự tiện. Tôi tự nhắc đi nhắc lại câu đó và làm việc một cách rất hiệu quả, không hoảng hốt hay có cảm giác ruột rối như tơ vò nó đã làm cho tôi chết dở ở mặt trận khi xưa nữa".