Giữa chúng tôi, những người thân, có một cuộc chiến, bên này nhân nhượng, bên kia càng lấn tới. Trong bữa cơm chủ nhật, bố mẹ tôi vừa vào thăm chị út xong, bảo chị còn xanh lắm. Cái mà bao đời nay, những nhà hiền triết, những anh hùng nhân ái, những nghệ sỹ tài hoa và cả những con người bình thường có tình yêu thương mãnh liệt đã truyền vào thời gian.
Hắn có thể đạt được trạng thái ấy một cách dễ dàng. Phần còn lại của cái đèn… À quên, cái xương sống đèn màu đen. Em sẽ lo cho số phận con Dã Tràng mà em cho mình quyền định đoạt.
Trớ trêu thay, dù trí nhớ của bạn độ này có khá khẩm hơn thì cũng khó lòng nhớ lại được nhiều về cái giấc mơ thú vị chết tiệt kia. Cả buổi tôi mời anh chàng ba cái kẹo nữa, anh ta từ chối cái cuối cùng. Thử xét lại một chút thì tạo hóa cũng chơi thật ác khi cài vào con người bộ óc, cái tạo ra những thứ biến chính con người thành nô lệ, khi nó chẳng có cớ gì mà không được tự do.
Cháu ở đây với các bác là cháu quí các bác, các anh chị lắm. Hãy bắt tôi, nếu có thể. Chắc là có những đôi mắt du lịch nhìn ra xa xăm.
Dưới cái chân đế vuông đó lại là bốn cái chân nho nhỏ như cúc áo sơ mi, dày chừng gấp đôi. Dù bạn có viết bao nhiêu chăng nữa, có gặp thêm bao nhiêu người chăng nữa thì độc giả hay những người tiếp xúc cuối cùng cũng khó hình dung ra thực chất bạn là ai. Hình như có người yêu rồi nhưng mọi người cứ đùa đùa gán ghép.
Hy vọng có thể hâm nóng lại. Trước khi đến đây tôi đã xác định rằng không được phép xấu hổ. Nằm trên giường cả ngày, lúc nào cũng có người bên cạnh nhưng ít trò chuyện được, những ý nghĩ gì diễn ra trong óc chị? Giờ thay băng, người thân bị xua ra ngoài hết, bạn đi lòng vòng.
Tôi như một con thú bị bầy đàn xua đuổi vì không ăn thịt. Con mèo nằm trên nóc tivi. Và bạn có thể làm nhiều điều khi người ta sợ con chó ngao của bạn.
Luôn cảm thấy bị khinh bỉ khi mọi người nhìn. Dù gì thì các vệ tinh của bác cũng khó biết hoặc biết cũng khó nói. Nó có một vẻ đẹp trầm hùng như một bản anh hùng ca, lúc da biết như bản thánh ca, lúc lại như trẻ con líu lo.
Tôi có thể chấp nhận ngay án tử hình mà không cần tranh cãi, bào chữa. Bạn cứ ăn và thấy nuốt được. Nghỉ hè, đến xem làm được gì, không bằng cấp, lười học, không kiến thức kinh doanh, không thích giao tiếp.
Cả tiếng chim hót rất nhỏ nữa. Để thoát khỏi nỗi chán chường. Nhưng mà còn như thế, ngoài bóng đá.