Quyển sách của ông viết về các chuyến du hành đã mở mang trí óc dân châu u về văn minh Viễn Đông Thất bại không có nghĩa bạn sẽ chẳng bao giờ làm được điều đó Một đặc điểm mà ai trong số này cũng có, dù làm gì đi nữa.
Một hôm, ông tình cờ gặp lại người bạn cũ, người sau này giới thiệu ông với một công ty bảo hiểm. Người ta chọn ra khoảng 400 cái tên từ những người nổi tiếng nhất trong mọi thời đại từ tất cả các lĩnh vực hoạt động. Suốt quá trình kinh doanh, anh bị người ta trêu trọc vì sự tàn tật của mình.
Như một người uyên bác đã từng nói: Dường như có rất nhiều người thua cuộc như thế trên thế giới và họ có thể thoát khỏi những lời gièm pha. “Đừng gọi nó là lỗi lầm, hày gọi nó là một bài học”.
Vậy là tôi bắt đầu đọc lại, không chỉ một lần mà nhiều lần như tác giả đề nghị. Một ngày kia, công việc làm ăn của cha ông thất bại , cuộc sống của ông và gia đình vĩnh viễn bị thay đổi. Hãy suy ngẫm về điều này.
Tôi được chỉ định làm thư ký phụ trách các tổ chức xã hội của Hội sinh viên. Từ lúc còn trẻ, tôi đã luông nghĩ đến việc viết sách nhưng không hiểu tại sao tôi không thể viết được một cái gì cho ra hồn. Thất bại bị xem là điều cấm kỵ.
“ Hãy chịu trách nhiệm về những suy nghĩ của bạn để có thể làm phiền những điều gì bạn muốn”. Đớ chính là lúc khổi đầu một sự nghiệp chính trị khiến ông phải đối diện với cái chết 5 lần, bị đánh đập, bị bắt cóc, bị giam 6 năm liền trong tù và trải qua 10 năm lưu đày. Tia chớp lóe lên trên đầu họ.
Vào thời ấy có một người tên là Philip Reis là người không thừa nhận rằng Bell là người sáng chế ra điện thoại. Về thể trạng, ông là một người yếu đuối. Nhưng nếu bạn buông lơi và lần trở lại quá khứ của mình, bạn sẽ thấy được sụ thật của điều tôi vừa nói.
Đấu tranh buộc ta phải di chuyển khi ta muốn đứng lại. Điều quan trọng với bạn là phải tống khứ nỗi sợ hãi không có việc làm, hãy phân tích lời phát biểu này và bạn sẽ thấy một chân lí nào đó: “Nhìn lại cuộc đời mình, có 2 việc làm tôi thấy an ủi.
Cách ăn mặc của ông không giúp cải thiện hình dáng kì quặc cảu ông. Nhưng hãy cẩn thận, mỗi “nhân” chín sẽ thành một quả tương đương với nó. Các bác sĩ, các nhà phẫu thuật lúc đó đã lưu ý rằng xương của bà đã quá xốp và rất dễ gãy, giống như một cụ già 80 tuổi , lúc ấy bà chỉ mới 45 tuổi.
Qua 2 năm làm chủ nhiệm khoa, một sự việc bất ngờ sảy ra khiến ông buộc phải từ chức. Tôi đoán già đoán non rằng điều đó sẽ sảy ra sau tuổi 40. Ngay từ lúc nhỏ, cha ông đã dắt ông đi ăn xin.