Thế mà cơm thì hốc rõ nhiều!. Gã mang trong mình sứ mệnh hồi sinh tình yêu thương và nỗi sợ tương lai để cứu rỗi loài người. Tôi đã ngồi đây nhiều lần, nhìn phát chán.
Ông ta cho tôi làm thử hai bài toán. Bác trai: Bây giờ tôi xin nói vài lời với cậu mợ, với cháu. Nữa, ta đang viết những điều bình thường thì nhoáy một cái là xong này với một sự nỗ lực đầy khó chịu và đau đớn của đầu óc quá tải đâm chậm chạp.
Mẹ: Chắc con lại ghé đâu chơi chứ gì. Bạn hát hoặc tiếng động cơ của bạn át đi âm thanh phố phường bủa vây. Vì bạn có là thiên tài (thơ) hay không, với họ, không quan trọng.
Mai sau, nếu tôi sinh con, khi đến một tuổi nào đó, tôi sẽ viết bản kiểm điểm về lỗi của mình cũng như thế hệ mình. Bởi đôi lúc bạn muốn gắn bó lâu dài với nàng. Bạn lại muốn lưu lại.
Cái giá cắm bút dựa lưng vào tường, cái bàn kê sát tường, đối diện với bạn. Có bon chen bẩn, ác. Tình thường trở nên nông cạn khi phủ nhận sự ích kỷ.
An ủi nhau một chút: Thua thế này công an, cảnh sát đỡ khổ. Nhưng bàn tay trắng nõn nà trên tóc ông như dìm ông xuống. Mà họ lại chẳng bao giờ dành thời gian để thấy.
Lại về nhà bác ôn thi. Tôi lẳng lặng ra về. Nó cùng tham gia giải với bạn.
Cho dù thực tế và lịch sử vẫn không đào thải hết những coi người đáng bị coi thường. À, đấy là tôi đang nói về những người không có tâm. Có thể đó cũng là một cách chơi của cậu.
Sáng tạo cũng là một công việc không thể thiếu sự tỉnh táo và đứng ngoài nó. Lại còn có cả một cái quai vòng qua miệng giỏ, chắc để móc vào cành cây. Một kẻ lạc loài vô cảm.
Nhưng với mẹ, tôi cho mình cái quyền đó. Tôi không định đánh giá con người qua hành động ấy. Cũng vì thế mà anh đâm lười đọc truyện.