Và tỉ lệ này không phải tỷ lệ chung cho cộng đồng, khi mà có được một vé vào sân không dễ. Bạn cảm thấy đau nhưng cuộc sống và chính bản thân bạn buộc bạn phải xuyên thủng nó. Mà không tìm thấy trong ấy ít nhiều cay đắng.
Bên cạnh những cơn đau thường trực thì bạn cũng tạo được cho mình một sự thanh thản tương đối. Hôm nay, tôi đã quyết định đến đó. Có nhiều cái không thanh toán được bằng lí trí.
Trong nhà, tôi đã trở thành một kẻ bất trị. Và nếu họ còn mong muốn làm xã hội tốt đẹp hơn, họ có ít nhất một điểm tựa tinh thần. Lại đánh một canh bạc nữa.
Nó sẽ nghĩ gì khi tôi vào tù với tội danh ví dụ như phản động, gián điệp, chống phá chế độ… Hoặc chả ai bắt tôi nhưng người ta rủ rỉ điều đó với nó mỗi ngày. Lúc đó, tôi trống rỗng. Đơn giản lắm, vì bạn đâu biết tình trạng bác bây giờ ra sao, và bạn tin với bản lĩnh của bác thì bác chỉ bị nhẹ thôi.
viết bị bắt gặp sẽ dễ bị bảo thôi đừng viết thế đợi thì làm gì ạ làm gì cũng được nhưng đừng viết Mỗi tội viết đoạn nào lại thường quên ngay đoạn trước, hay bị lặp, trạng thái vẫn thay đổi liên tục. Tôi chìa tờ đơn trước mặt cô ta: Cô xem hộ em.
Rồi, tôi phải tập chứ. Ngồi im cho mọi người thi thoảng tha hồ giật tóc, vò đầu, véo tai âu yếm. Không có chim non ở trong.
Mà không, ngay từ lúc lấy lời khai, đồng chí ấy đã biết tên mình. Bố cười: Chen lấn như thế, có mà đi. Anh họ đưa chị út lên tăcxi về.
Hơi lạ (với tôi) là khi cháy hết, những con chữ còn đọng trên nền tro xám chì tự dưng nhỏ đi. Họ chắc sẽ không chịu thua thiệt nghệ sỹ về những mặt mà họ vốn coi thường. Còn điên hoặc chết ư? Nói dối.
Cháu đau vì lúc nào mọi người cũng lo thiệt hộ cháu. Cái ý nghĩa nó thật gần với sự vô nghĩa. À, đấy là tôi đang nói về những người không có tâm.
Dễ dàng bắt quen với nhau và tạo không khí thoải mái sau vài lần cụng ly. Tự nhiên trong não mình văng vẳng điệu nhạc: Người nghệ sỹ lang thang hoài trên phố-Bỗng thấy mình chẳng nhớ nổi một con đường - Thì ông hãy quên tôi và cuộc gặp gỡ này đi.