Em biết không, viết hay sống cuối cùng cũng chỉ là một cuộc lượm lặt xáo trộn thế giới ngăn nắp. Chúng chỉ hơi hơi để ý đến những thực tế bị om lâu đến thối hoắc và phả ra mùi cực kỳ quyến rũ với loài thủy sinh. Chưa rõ bạn hẹp lòng hay sợ điều đó khiến bạn đánh mất sự phán xét sự vật một cách độc lập và công minh khi tính bạn còn nhiều nể nang.
Còn muốn độc lập thì phải thông minh, rất thông minh để sinh tồn trong muôn cạm bẫy tâm lí mà người đi trước cố tình hoặc vô tình tạo ra. Đó là lúc mà trí tưởng tưởng phải lén lút sinh đẻ nơi xó tối của tiềm thức. Cháu không tranh luận, không đủ sức tranh luận.
Và đây là lần thứ hai tôi khóc. Hay là tôi cứ viết thế này? Kể chuyện thôi. Có một thời, sau mỗi câu nói, bố đều đệm thành quen câu Khổ quá.
Thà tát mình còn hơn. Chẳng gì thì thời trẻ bác đã từng hỏi cung bao tội phạm, thuần phục bao kẻ du đãng, tiếng thơm còn phảng phất đến giờ. Chúng lã chã nhảy dù xuống sách.
Thế có phải đỡ cho cả hai không. Chúng trở thành một thói quen của tiềm thức, được tiềm thức lau chùi và tự động bật lên hàng ngày. Hoặc sẽ bắt mình quên.
Tôi ngồi trên nền gạch, xé những trang thơ ra và đốt cho bằng hết. Là lặp lại nhàm chán, là luôn luôn sáng tạo. Nhưng mẹ ơi, luật không được chia đều.
Vậy mà tôi đang viết. Bác ơi, có một điều mà những người từng trải như ông bà, các bác, các cô chú và cha mẹ cháu đều nhầm. Cũng có thể họ không tìm thấy.
Và năng lực sẽ làm cho chữ nghĩa là những mảnh xương thịt bắn ra tung tóe trong cuộc va chạm có hay ho hay không. Từ nay thôi hẳn đá bóng. Nhưng tôi không muốn có thái độ của một kẻ bỏ chạy.
Tôi đã ngồi đây nhiều lần, nhìn phát chán. Hy vọng bạn chưa chết trước khi viết tiếp đoạn này. Sự nặng nề chính là sự nặng nề trong cách nghĩ của mọi người về cháu.
Người lớn thật buồn cười. Giọng trầm thường xuất hiện. Trong thế giới này, đòi hỏi tính nhân văn, cao thượng ở những kẻ lãnh đạo (ngầm và không ngầm) ư? Quá khó khi họ đang ở trong một cuộc chém giết, tranh giành.