em đi đâu hết một đời - mà không để lại một nhời cho ai - em đi trọn vẹn rộng dài - mà không thả lại một vài cơn thơ - em đi từ lúc bấy giờ - tôi không hiểu cứ đợi chờ em đi - em đi bởi cái lẽ gì - vì ai hay chỉ là vì đi thôi - dù sao em đã đi rồi - duy còn nỗi nhớ lặng ngồi trên mi Nhưng như thế là em còn muốn. Cả đám trông như những chú ở chợ lao động rỗi việc.
Vì tôi còn rất nhiều việc phải làm. Còn những thiên tài thì phải chấp nhận đã là thiên tài thì phải sống và không được chết. Cái thói ích kỷ làm loài người còn mông muội, phát triển không kịp hiện đại đã từ lâu được hợp thức hóa.
Bây giờ đến tiết mục bể sục. Đó là giấc mơ của ta và ta chỉ chấp nhận giấc mơ ấy. Hồi trước nó ở tầng một, trên đầu giường bác gái.
Và tha thứ cho những cái không hay của nàng. Khi người đàn bà nói với người đàn ông câu đó, quan hệ giữa họ đã có quá nhiều thất bại. Đáng nhẽ phải là thiên tài ở khía cạnh sở trường của riêng mình cả rồi, để cho nhau hạnh phúc và vươn đến những tầm cao hơn thế.
Mẹ thì không chịu thả bạn ra để nắng làm tan chảy chúng. Có điều, con đường thì khác. Nhưng mà dù biết bác nói chỉ để mà nói, chả có ác ý gì (khi hiểu được thế sẽ nhẹ đi) thì những lời không uốn lưỡi cũng vẫn không tránh khỏi làm đau.
Suy nghĩ đứt quãng, bạn lên tầng chuẩn bị đưa chị út về nhà cùng bác gái và anh họ. Chắc là có những đôi mắt du lịch nhìn ra xa xăm. Hoặc những việc bùng nổ sự bất mãn hơn thế.
Về sau, nàng là một cái gì đó mà tôi dựa vào, tôi kiếm tìm mỗi khi đến lớp. Với rủi ro đó, ở lại, chung sống và ráng chịu đựng sự cố chấp và định kiến của nhau cũng là một lựa chọn không tồi. Cũng chưa bao giờ thay vì bố thí những cơn ợ hơi ấy cho một đứa trẻ lỡ quệt phải, anh ta ban tặng chúng cho những đồng loại đồi bại nhưng đầy quyền lực.
Nhưng mà vẫn sẽ có những sai lầm. Bác gái bảo: Con có ý kiến gì không? Tôi: Im lặng. Tỉnh giấc vào chừng 1 giờ.
Cái đó, chúng đưa ra không khó. Tôi, thằng em, ông cậu thường cười với nhau vì chuyện chạy đi chạy lại điện thoại inh ỏi. Còn sau khoái cảm của hạnh phúc là nhẹ nhõm.
Thế mà một hôm bạn dám tưởng tượng ngồi bên cô ấy, nói: Cho anh cầm tay nhé. Lật ngửa cây đèn lên thì thấy các chân tròn nhỏ ấy đều rỗng bên trong, tại nơi sâu thẳm là những cái đầu ốc vít. Mọi người dưới nhà vẫn gọi: Ngheo! Ngheo!