Và như thế, sẽ vừa không có sức mạnh cưỡng lại được vai trò của con rối, vừa tạo nên niềm an ủi cho kẻ bạo tàn: Ta chỉ giết những sinh linh ngu xuẩn và vô nghĩa mà thôi. Nhưng đôi khi, với một bộ óc được rèn luyện tính hoài nghi và biện chứng, dần dà bạn phân vân trong giấc mơ của mình: Đây là mơ hay thực. Mẹ khóc vì đau nhưng cũng nhẹ đi thôi.
Có thể bị trước đó nhưng không nhớ hoặc không nhận thức được. Đốt tờ nào tôi đọc lướt qua tờ ấy. Cô ta không ngước lên, liếc qua, lát sau mới cầm lên.
Nhưng họ sống không bình thường. Hoàng Lão Tà trong Anh hùng xạ điêu không bao giờ thanh minh dù luôn bị oan lại làm kẻ khác bị oan lây. Và quyết định của tập đoàn kinh tế ấy có thể là quyết định của một con người nhỏ bé hay bị cảm khi ra mưa.
Thế giới đầy rẫy những hận thù. Ông bà thì đã có người giúp việc và con cháu khác nữa. Con gái có khác, họ thổi bay nhiều cục nặng cho đời sống.
có một đứa bị nằm trần truồng trên sàn lạnh cho đến sáng mà chẳng đứa nào đoái hoài vì nó trơ trọi không kẻ thân thích suy ra không có tiền và thế là chỉ đến lúc nó sắp chết thì sợ hậu họa bọn mày mới chịu xúm lại Đó là một sự chuyển đổi quan trọng. Những tâm hồn còn cầm cự được cứ phải là những chiến sỹ bạch cầu thiếu khẩu trang xông vào đám thối rữa mà không được nghỉ ngơi.
Qua đó, với những tinh hoa của quá khứ cũng như hiện tại để lại, đào tạo, hun đúc, chọn lọc nên những tài năng kiệt xuất biết tận dụng chúng vì nhân loại. Nhưng mà này không được bi quan. Bạn bị bóng đè hay gì gì đó từ hồi năm hay sáu tuổi.
Mất thêm một người, lực lượng cái thiện càng mỏng manh. Dù sao, đó cũng có khía cạnh của xu hướng phát triển không ngừng. Chú công an hay cảnh sát gì đó bảo: Đó là chuyện của cậu.
Một kiểu hăm doạ của trẻ con. Để chờ một sự thật tươi đẹp. Còn lại, có bao giờ bạn thiên tài được với mình đâu.
Cớ gì mà không dám nói. Và khuôn mặt dường không cảm xúc. Chẳng ai bóc lột ai cả.
Luôn cảm thấy bị khinh bỉ khi mọi người nhìn. Tôi không đòi hỏi gì cả, tôi để tất cả tự do. Nhưng thơ đâu có phải là một khối trọn vẹn thơ ngây.