Trong nhà, tôi đã trở thành một kẻ bất trị. Và bác gái có nhiều thời gian rảnh để soi bạn hơn. Dù chúng ta có thể hơi tí là cười rộ lên.
Nói hay hoặc đúng không mà thôi. Chúng sẽ choáng khi bạn bảo tôi là tôi hay bảo tôi không là tôi; bảo tôi ngu hay bảo tôi không ngu; bảo tôi nói thật hay bảo tôi nói dối… thì đều chỉ nhận được một kết quả: NÓI DỐI. Vì chúng ta đều ngoáy mũi.
Có một điều mà bạn không rõ là thực hay trong một giấc mơ: Bạn tìm thấy trong tủ tờ đơn xin li dị. Bởi nó đem lại một bản lĩnh sơ sơ trước khi bạn bị vứt ra giữa dòng hoang mang. Cái bệnh thơ nó loạn lắm.
Tôi là một đứa trẻ ngoan mà. Con không nói thì làm sao mẹ biết. Mỗi con người trong Loài Người.
Mà cũng có thể các nhân vật ngoài đời diễn vở kịch đời quá dở. Ở đây, sự bắt buộc của bác cũng tốt, cố điều độ dần đi. Một giọt rơi xuống sách.
Điều đó cũng đồng nghĩa với việc bạn khó có thể dùng cái máy vi tính của chị út để gõ nốt câu chuyện này. Ở nơi ấy, ông sẽ là tất cả mà cũng chẳng là ai cả. Mẹ: Cháu ở dưới này có ngoan không bác? Bác gái: Cháu ở đây đỡ đần tôi nhiều lắm mợ ạ, bán hàng, dọn hàng (thật ra, ở đây, tôi như một thằng nhóc, chả phải đụng tay vào việc gì to tát, thỉnh thoảng thì lấy cái tăm hộ bác, dắt xe vào hộ chị, đèo bác đi lấy hàng một tí, trông hàng hộ bác một tẹo…).
Tôi giới thiệu qua và bảo ông anh phải tắm để cho da ẩm rồi vào xông hơi khô. Ta chẳng cảm thấy quái gì cả. Tay tiếp tục thả giấy vào.
Bố nhường khán đài A cho chúng tôi. Lúc này, đừng coi tôi là nhà văn. Cái đó tạo nên sự chia ly, sự cô đơn và lòng hận thù.
Và biết rằng mình biết ít thế nào. Không phải tỏa ra từ tay nàng mà từ hồn nàng và ngay trong hồn ta. Chỉ một tiếng quát lại thôi, chúng sẽ run bắn vì bất ngờ.
Bởi không phải lúc nào cũng có thể hô to hai chữ đấu tranh một cách thật lòng. Tôi kém nhất khoản này. Chỉ nói phòng làm bằng gỗ theo kiểu Phần Lan.