Nhưng đến lúc này việc buôn bán cũng gần như sụp đổ. Ngoài ra, còn một cách nữa đảm bảo số tiền cho vay của tôi không bị mất đi. Còn nếu chọn điều đúng mà chúng ta lại có khuy hướng do dự, lưỡng lự và phân vân suy tính thì chỉ khiến dịp may trôi qua mất.
Cuộc hành trình từ Damacus thật dài ngày với rất nhiều gian truân trong sa mạc đã không làm ông băn khoăn. Cuối cùng, bà Sira lên tiếng bằng một giọng nói lạnh lùng: - Anh luôn luôn tốt bụng với những người bạn của anh, Bansir à.
Cuối cùng thì người chủ đã bán ông cho một kẻ buôn nô lệ. Phán đoán đầu tiên thường là phán đoán tốt nhất của tôi. Biết được tôi đã từng chăn dắt lạc đà ở Syri, nên ông ấy giới thiệu tôi đến làm việc cho ông Nebatur, người buôn lạc đà đáng kính mà chắc hẳn quý vị ở đây đều biết.
Nhưng ông không quan tâm đến những lời bà Swasti nói. Lần đầu tư đầu tiên của tôi bị thất bại, tôi đã mất hết tiền bạc dành dụm trong một năm. Trong cái túi này, tôi có để sẵn áo quần cho cậu cải trang.
Những giọt mồ hôi tươm ra trên trán rồi thản nhiên nhỏ giọt xuống, tan biến vào khoảng ngực để trần của anh. Vậy là chúng ta đã thảo luận rất nhiều về vấn đề này để tìm ra những phương thức thu hút sự may mắn đến với chúng ta. - Bà ấy có xin ý kiến của anh về việc sử dụng số tiền vay đó không?
Phía sau lưng Đền học, những chiếc lều vải bạc màu đã được neo chắc chắn vào những cái cọc, đề phòng những cơn giông và gió sa mạc. Và tôi cũng ý thức được rằng, cho dù có khí giới hay phương tiện để trốn, chưa chắc tôi thoát khỏi sự truy lùng của họ. Còn bò rất giận vì những lời nói của con lừa.
Tất nhiên, ông chủ của anh ta không thể đáp ứng yêu cầu vô lý đó được. Nếu đúng như thế, tôi rất muốn bán cho ông toàn bộ bầy cừu béo tốt của tôi. Tôn giáo được tôn vinh bằng những đền đài nguy nga tráng lệ.
Như chính tôi chẳng hạn, tôi bắt đầu sự nghiệp làm giàu của mình khi còn là một cậu bé và đã mua một con bê cái với giá một đồng bạc. - Để bắt đầu cuộc thảo luận, trước hết chúng ta cần nghe những câu chuyện về sự may mắn mà một số người đã từng gặp, như người thợ dệt vài của chúng ta ngẫu nhiên nhặt được vàng mà không cần một sự nỗ lực nào. Rồi ông nhớ đến gương mặt nhân hậu của Arad Gula, người đã cứu vớt cuộc đời của ông trong những ngày khốn khổ đó.
Đáp lại câu hỏi của Arkad chỉ là những tiếng ầm ừ khe khẽ của nhiều người. Chờ khi đám đông tản bớt, ông mới tiến đến gần. - Cuộc sống đem lại nhiều thú vị cho con người.
Ông không bao giờ quên thời khắc đó! Ông của cháu chính là ân nhân, là người mà ông kính trọng suốt đời. Bất chấp cả sự khôn ngoan, chúng ta chỉ ham lấy vàng. - Sau khi cho biết mình là một nô lệ, ông Arad Gula nói rằng ông đang lo lắng về cuộc sống tự do sắp tới của mình.