Nhưng không hướng tới nó thì tôi lại thấy mình hèn hạ. Họ cần chấp nhận một sự thật chính đáng và đơn giản: Hãy để bạn sống như chính bạn. Và lại tiếp tục tỏ ra ngoài trang sách trước mặt, không có gì hấp dẫn tôi, không có gì đáng để tôi bận tâm.
Bạn xoay bên này thì ông anh nghiêng bên kia, như vô tình mà như giấu giếm. Hoặc lúc phấn khích. Và không thay đổi mục đích dù nó đúng hay sai.
Nhưng tôi lại thấy thế hệ tôi và trẻ hơn tôi đang đầy mầm mống phản động thực sự. Trong mỗi tiếng nói của em đều có hình bóng của anh và anh thấy mình đã có đủ. Tại tối qua con đi mua bánh khoai (tối qua thấy ngột ngạt, thế là kiếm cớ ra đường đi mua bánh khoai mà lang thang).
Thế là chúng ta tha hồ lo đối phó với miếng cơm manh áo, tha hồ lo đối phó, dập tắt khao khát của nhau. Đó cũng là một thứ trói buộc. Có lẽ câu nói đó còn vì nhiều dồn nén khác.
Chỉ có tiếng còi xe ngoài đường dội vào, và nước mắt nước mũi chảy. Các cậu bảo: Ấy, tớ thích thế, thích thì đấu tranh, chán thì thôi, hiện sinh mà. Sự quên tỷ lệ thuận với rủi ro.
Mọi người gọi: Ngheo! Ngheo! Tôi không đáp. Chỉ có một số trong chúng tôi xem một vài hình ảnh nguệch ngoạc (trên giấy kẻ ôli hắn cắt ra từ những cuốn vở cũ của con và đóng thành tập) và dịch được sơ sơ ngôn ngữ tiềm thức của hắn gọi hắn là họa sỹ. Vợ bảo: Thế lúc dự báo đúng anh chỉ đọc mà cũng được thơm lây thì sao.
Khuôn mặt chả biểu hiện thái độ gì. Tôi khóc vì tôi không coi thường thế hệ đi trước nhưng thất vọng vì họ. Cái bệnh thơ nó loạn lắm.
Trăng bảo: Trong vô số bóng trăng dưới các đại dương, ao hồ, vũng nước, đất liền, cửa sổ, mái nhà, tán lá… cái nào là bóng thật của ta? Cuội bảo: Đồ ngốc! Trăng bảo: Tại sao? Cuội bảo: Đồ ngốc! Ta mà biết ta đã không bảo cô ngốc. Tài năng của người nghệ sỹ mới quyết định cái hay chứ không phải do mục đích, đề tài hay cái cảm giác khi sáng tác. Ăn, ngủ, xem tivi, đọc, thi thoảng vào mạng, viết, gõ, đá bóng càng ngày càng ít.
chờ được về nhà lấy giấy bút trốn vào một khoảng không ai quấy rầy Bạn tự hỏi không biết đến bao giờ hay không bao giờ bác (cũng như những người đặt gánh nặng gia đình lớn lao lên mình và giải quyết một cách dứt khoát, thậm chí, tả khuynh và độc đoán) cảm nhận được dòng suy nghĩ ấy. Thi thoảng vẫn bình luận vài câu.
Tôi rất hay chảy nước mắt. Và trong lúc cô đơn này, tôi vẫn muốn là em biết muốn. Bạn mơ cái gì đó về bóng đá, cái này thì bình thường.