Với người không quá lo về thực phẩm thì đánh mạnh vào nhu cầu hưởng thụ. Để tạo được phương án phòng tránh và chống lại những kẻ thù chung (khi nhìn thấy kẻ thù chung thì con người mới biết gần lại với nhau) là nhiều thảm họa mà vũ trụ kỳ bì và loài người đầy hiếu động lúc nào cũng có thể nhỡ tay gây ra. Bạn có thể côn đồ hơn bất cứ thằng côn đồ nào.
Mà trong giai đoạn ấy, biết bao con người vô tội và đầy tài năng đã không còn cách nào khác phải làm những tấm ván lót đường. Đồng nghĩa với hủy diệt đời, nghệ thuật, người… Sao lại xé sách hở con.
Cái đêm mà khi ngồi cùng những cậu công nhân chưa gặp bao giờ dưới một cái quạt lớn, cùng bó hàng, xếp hàng, khuân hàng, tôi có cảm tưởng mình đã xuất hiện trong khung cảnh này trong một giấc mơ từ xa xưa. Mọi người ai cũng lo cho tôi. Đơn giản bạn chỉ viết ra cái cảm giác và sự xoay xở với đời sống quanh bạn.
Cậu mợ ạ, thời gian vừa qua tôi ghi nhận cháu có một số tiến bộ. Bạn không mong bác đọc lắm. Những đoạn vỉa hè rộng, chiếu được trải ra, người nằm ngồi la liệt.
Chả phải thở than gì. Điều đó, từ chính những người thân thiết nhất, tạo trong ta cảm giác hụt hẫng, đánh mất nhiều niềm tin vào trí tuệ cũng tấm lòng quan tâm thực sự đến nhau để đạt đến sự thấu hiểu của loài người. Trong nỗi chập chờn giấc ngủ trong đêm của mình, tôi vẫn thấy những cơn vỡ giấc mệt mỏi của bác ở giường bên cạnh.
Ừ, ta chỉ là cái miệng cô gái xinh xắn tóc vàng trong tivi kia đang đớp đớp cái đuôi con mèo nghệ thuật nằm trên nóc. Chúng tôi mò mãi không thấy. Tốt hơn là nên nhập vai.
Nếu không thông minh thì nên chọn nghề khác, đừng cố mổ xẻ tài năng bằng thứ dao tri thức gỉ cùn. Sự ngẫu nhiên thiện ác ấy thuộc về con người bản năng trong một xã hội mông muội. Giữa quãng ấy, nó còn vận động.
Ví dụ: Chọn ảo hay thật? Bạn dễ mắc lừa nó ngay. Hơi hơi nghĩ biết đâu dây thần kinh nào đó đã trục trặc và bạn phải nghe tiếng tít tít suốt đời như gã thuyền trưởng trong Peter Pan bị ám ảnh bởi con cá sấu đồng hồ. Khi càng ngày mong muốn tranh đấu cho hạnh phúc càng có vẻ nguội lạnh đi.
Thật ra sự thể có cái gì đâu, mọi người lo quá làm khổ nhau. Lần bắt bài đầu họ tha vì cũng đúng về thế hệ của ta nhưng không phải ta. Tôi nói câu tôi từng nói với mẹ: Hai năm nữa thì teo rồi ạ.
Không được đâu cậu ơi. Có lẽ đã đến lúc đi ngủ. Chẳng ý thức gì cả, chẳng nghe lời ai cả.