Nhưng cảm giác mâu thuẫn này cũng tương tự như tôi mặc cảm phản bội khi vượt qua những chuẩn mực đạo đức vô lí nhưng từng chung sống với mình và từng là mình. Để xem lực lượng công an nhân dân đối xử với quần chúng thế nào. Tuỳ theo hành động của đứa nào chỉ có thú tính, đứa nào còn tình người mà tôi chém bằng lưỡi dao hay bằng sống dao cho đau buốt mà tỉnh ngộ trong cảm giác sợ hãi khi đứng vào hoàn cảnh của kẻ bị tàn sát.
Tôi không thích mèo. Thậm chí, không viết kịp, ông đọc vào máy ghi âm. Tôi không có ý định ra đi.
Theo một cách của riêng em. Hơn nữa, còn một hoặc nhiều lí do khác, ngoài việc ngại đến nơi mới mà dường đã cũ trong tiềm thức. - Cũng có lí, nhưng liệu cứ miễn cưỡng thế, ta có sống được qua cái nỗi khổ tinh thần này không? Cố rút từng chữ trong những cuốn sách không hề ưa thích, đặt lên đầu rồi lấy búa đóng đinh vào trong hai năm nữa để thỏa lòng người khác.
Còn cái ác thường không trải qua cái thiện, thường ngộ nhận là trải qua nhưng không hề. Nhà bạn có nhiều người làm trong ngành, có người nói đùa đùa thật thật: Thắng thì ai chả thích nhưng chỉ mong Việt Nam bị loại ngay từ vòng đầu. Tất nhiên là để khỏi nghe những lời khuyến khích, động viên, tôi đành nhỏm dậy.
Ông đặt tay nàng lên vành tai và nói: Anh muốn thú nhận với em một điều. Dùng cứt thì không hay lắm. Cháu biết cháu sai nhưng chú cho cháu xin lần này, cô cháu ra không thấy cháu lại đi tìm.
Bạn chẳng biết phải làm gì nữa. Bởi ngay khi thức dậy thì bạn đã quên ít nhiều. Ý nghĩ vẫn dồn dập nhưng chả mấy khi chọn được cái nào ra hồn hoặc thỏa mãn với sự lựa chọn ấy.
Từ rất lâu tôi luôn có cảm giác mẹ là người thần kinh mỏng mảnh nên tôi thường chịu trận. Ngồi vào bàn cả ngày cũng nhức cơ. Ừ, đúng rồi, con dẫn các em đi mua…
Mà tại sao ta cứ miên man thế? Tại sao ư? Vì ta ngại. Chả có gì để nhớ ngoài vài khuôn mặt thân quen và những kỷ niệm chung. Tôi còn phải khỏe hơn cậu nhiều chứ.
Cho những mục đích đào thải để phát triển hoặc trục lợi. Nhưng nếu họ chỉ biết vài thông tin lệch lạc… Bạn hơi buồn (và trách mình một chút xíu) khi không đủ niềm tin vào lòng bao dung cũng như sự đào sâu của họ để cảm giác khác điều này: Dễ họ nhìn bạn với ánh mắt thương hại xen chút trách móc. Để tí nữa em bảo cháu vào.
Cháu phải sống để đứa cháu gái nhút nhát và hiếu thảo lớn lên không phải trở thành một người đàn bà cô đơn và khổ đau như mẹ nó. Hôm trước trốn mẹ đá chơi một trận mà chân còn tập tễnh đến hôm nay. Mọi nỗ lực nhồi nhét chỉ đem lại bi kịch.