Lập ngân sách thiệt đúng với những nhu cầu của bạn, như quần áo phải cắt khít với thân thể bạn vậy Cây Nô-en trang hoàng đẹp đẽ, chiếu sáng ra làm cho những đồ trần thiết chói lọi như những ngôi sao lấp lánh dưới ánh trăng. Hôm sau, hai người chủ tiệm đặt năm ổ nữa.
Gặp gió mùa, dông tố, đáng lẽ chết vì sợ, thế mà không. Tôi còn giữ một bản của chữ kí đó của ông ta". Người thường, nếu đui và bị mổ mắt 12 lần thì chắc là sợ mà gầy ốm như ma dại, còn ông Tarkingtom thì nói "Bây giờ có đổi nổi đau đớn ấy để được nỗi vui hơn tôi cũng không đổi".
Và người bệnh đứng dậy và trở về nhà". Cái lão Thuỵ Điển này có quyền gì mà dám mắng ông dốt! Lại tức hơn nữa là chính thơ của lão cũng đầy những lỗi! Ông Rona lập tức lấy giấy bút ra viết gởi cho lão một bài học. Khi tôi hỏi làm sao dẹp được nỗi lo ấy, bà đáp: "Tôi bầy ra việc để làm.
Nghiên cứu kỹ, ông Barmack thấy khi ta buồn chán, áp lực của máu và số dưỡng khí hít vào đều giảm, còn vui thích làm việc thì những cái đó tăng liền. Vậy nếu những lời chỉ trích bất công làm cho ta buồn bực, chán nản thì đừng quên quy tắc này: Ngoài ra không còn cách nào khác.
Nhớ cách đây khá lâu, một lần tôi đã nổi nóng vì một ký giả tờ Nữu Ước nhật báo đã châm biếm tôi sau khi đến nghe tôi giảng bài trong một lớp học trò lớn tuổi. Bộ thần kinh của ông xúc động mạnh quá, lòng tin tưởng tiêu tan. Ông chua chát phàn nàn: "Tôi ân hận đã thưởng họ.
Tôi vội vàng bán lại chiếc quan tài cho một nhà chuyên lo đám táng và trở lại làm ăn. Nhưng tôi không biện vào bảng thống kê một số bảo đảm đáng giá 750. Trong luật có câu này ai cũng biết: "Luật không kể tới những việc lặt vặt".
Võ trang! Chiến đấu! Chỉ hai chữ ấy là đủ rồi. Chung quanh là đất cằn và hầm hố mà trong nhà thì xó nào cũng đầy những con gián. Bà xin nhà ngân hàng một tập chi phiếu, cho đứa con gái chín tuổi của bà.
Vậy bạn thử đoán có bao nhiêu kẻ thoát chết ấy đã cảm ơn ông ta hoặc chịu khó gởi cho ông ta một bức thiệp chúc năm mới? Bao nhiêu? bạn đoán đi. Tôi ước gì một bà cô của tôi - bà Edith - cũng dễ quên giận như Lincoln nhỉ! Bà và ông chồng tên là Frank sống tại mọt khu trại đdã cầm cố rồi. Tôi vẫn ngủ kỹ như thường.
Lúc nào rảnh thì viết tiểu sử các danh nhân hoặc những loại sách thiết thực như cuốn bạn đương đọc đây. Khi một người thay đổi hoàn toàn những ý nghĩ của mình thì người ấy sẽ ngạc nhiên thấy những điều kiện vật chất về đời mình cũng do đó thay đổi mau chóng. Loài người vong ân là điều rất tự nhiên; vậy chúng ta cứ mong có người đáp ơn ta thì chúng ta sẽ tự rước lấy nhiều nỗi đau lòng.
Tôi thấy rằng tuy con số thâu khổng lồ, mà không có được một số lời nhỏ nhít. Giê Su nói: "Ta mang tới cho các con một đời sống, một đời sống phong phú hơn". Carnegie bỏ ra bảy năm nghiên cứu hết các triết gia cổ kim, đông tây, đọc hàng trăm tiểu sử, phỏng vấn hàng trăm đồng bào của ông để viết cuốn Quẳng gánh lo đi.