Ông ta đốt vì chúng bổ ích. Một cái cầu vồng bắc ngang hai hàng cây. Có lẽ đó là một thời điểm mấu chốt để yên tâm ra đi.
Bố mẹ dắt bóng nhưng không lừa qua được tôi. Bạn sẽ kể nhanh nhanh thôi. Con đi đâu? Tôi: Cháu đi mua sách.
Em sẽ suy tư về đời mình từ đời nó. Những sự giận cá chém thớt này có lẽ họ không nhận thức được. Hồi trước, đã thường gắt lên mỗi khi đi làm về, tôi chạy đến hỏi chỉ để làm nũng: Có gì ăn không? Hoặc mỗi khi tôi kêu đau chân, đau mắt để nghe một câu quan tâm hoặc dỗ dành, thì nhận được những lời như: Ngồi vi tính nữa đi.
Rồi cũng bước vào phòng giám đốc, nói em đã làm được gì đâu. Nói chung thì tôi đóng vai trò một cầu thủ tự do. Họ kinh doanh khách sạn.
Dần dần, tôi đâm ra còn lảng tránh chúng và giữ vẻ đạo mạo đầy cổ hủ. Ông cụ bảo thích nhấm nháp sự đau đớn ấy. Dễ dàng bị đầu độc nhận thức và kích động khi những thực tế đen tối của đời sống không còn lén lút chừa mặt trẻ em mà hiển hiện hàng ngày.
Bạn có thể tìm hiểu và tư vấn cho bác nên bán hàng gì, giúp gia đình tìm một tráng thái cân bằng. Rồi chợt nhớ ra, bác tiếp: Đúng rồi. Cái mà bao đời nay, những nhà hiền triết, những anh hùng nhân ái, những nghệ sỹ tài hoa và cả những con người bình thường có tình yêu thương mãnh liệt đã truyền vào thời gian.
Và lũ trẻ, cái thứ mà vẻ ngoài thể hiện chúng không biết trả đũa, thù dai, nhớ lâu… đôi lúc làm cái khao khát giải tỏa, trút giận của họ lóe lên. Nói thế có ngạo quá không? Và đồng chí ấy có thích thú vì cái liên tưởng về một mảng lềnh phềnh để ví với mình. Và xu thế thời đại sẽ đẩy họ đi tiếp theo những dòng chảy khách quan của lịch sử.
Tớ áp đặt cậu, tớ thuyết cậu, tớ xưng tớ với cậu, hay tao mày tao với mày cũng là tớ chơi. (Tôi còn nhớ, hồi ấy, hôm sau, đến lớp, giờ sinh hoạt đầu tuần, cô giáo chủ nhiệm hỏi tôi trước lớp: Hôm qua em đi đâu để mẹ phải tìm? Em đi chơi điện tử ạ. Thua còn có năm nghìn an ủi.
Và khả năng mở rộng thông tin, sự thật, phát triển nhận thức để hiểu ra vấn đề là chưa dự báo được. Chỉ như mỗi ngày đều đều ăn một phát búa gỗ vào đầu. Nó đến sau mỗi pha bóng hỏng.
Chỉ tại thằng em tớ và tớ ngồi trong lúc người ta đứng thì ráng chịu. Sẽ biến cái gông thành cái vòng đeo cổ hạt cườm. Nhà văn ngoan ngoãn nghe lời.