Người đó cũng mỉm cười, đứng dậy chìa tay: "À, hân hạnh được gặp ông, mời ông ngồi". Nhưng mặc dầu cùng túng, song thân tôi luôn luôn dành một số tiền để mỗi năm gởi giúp một cô nhi viện ở Iowa. Bởi vì mệt mỏi đến với ta mau lẹ lạ thường.
Tôi tập quên đi dĩ vãng và không nghĩ tới tương lai nữa. Nhưng biết lợi dụng những thất thế mới là điều cần thiết. Hồi đó, ông cố làm sao để tỏ ra hoàn toàn đối với mỗi nhân viên làm việc dưới quyền ông.
Người này khi làm cho hãng, tính toán chi li, cẩn thận lắm, nhưng với túi tiền riêng thì. Bà Elizabeth Connley đã khổ sở mới tìm được chân lý ấy. Chúng ta có nhiều khả năng mà không bao giờ ta dùng tới".
Và cũng không bao giờ chúng mở miệng cám ơn nữa. Thưa bạn, tôi đã có lúc phải lo sốt vó rồi. Ông Thoreau đã nói trong cuốn "Walden" bất hủ của ông: "Tôi không thấy cái gì làm tôi phần khởi bằng khả năng nâng cao đời sống của tôi do sự gắng sức có ý thức.
Quả vậy, sàn cứng làm cho xương sống bớt mỏi. Chừng mười phần trăm những trường hợp xẩy ra trong đời sống chúng ta là những trường hợp bất lợi. Công ty Bảo hiểm nhân mạng Metropolitan Life Insurance Company đã xuất bản một cuốn sách nhỏ nói về sự mệt nhọc.
Tôi muốn nói: Tiêu cách nào mà cũng một số tiền đó, ta được lợi hơn cả. Như ông William James nói, nó làm cho đời sống có ý vị hơn, có sinh khí hơn, rộng rãi hơn, thoả mãn hơn. Nhưng phải can đảm chống với nó.
Trái lại, tôi tự giày vò khổ sở. Đứa gái chỉ tôi nói: "Không biết có phải ông già Nô-en mang cô này lại không?" Thấy tôi ngửng đầu mở mắt, cả hai đứa đều sợ. Vì không thuê được phòng ngủ, tôi đành thuê phòng trong một ga ra xe hơi.
Ông tủi nhục, thất vọng tới sa lệ. Bạn có chịu đổi cái bạn có để lấy một triệu Mỹ kim không? Các bà cảm thấy khoan khoái, nhẹ nhàng.
Josselyn nói: "Muốn biết ban ngày làm việc được nhiều chăng thì tối đến, tôi xem xét tôi có mệt hay không, không mệt là làm nhiều, mệt nhiều là làm ít". Vậy ông ta có may mắn thì sống dược khoảng 14 năm nữa thôi. Bạn thử xem được không nào? Tôi xin nhắc lại bốn câu hỏi ấy:
Tất nhiên, người ta có thể quá lo lắng về chứng đó, rồi sinh lực mỗi ngày một suy kém đi, khiến cho vi trùng được dịp huỷ hoại cơ thể. Những lo lắng của tôi cứ dịu lần đi và bỗng ngạc nhiên thấy bây giờ tôi dã suy nghĩ được, đã đủ sáng suốt để bước tới giai đoạn thứ ba là cải thiện sự tai hại nhất. Evens được hưởng cái thú thành công như vậy, nếu ông không biết đường diệt ưu tư, nếu ông đã không học được cách chia đời sống ra từng ngày một, ngày nầy cách biệt hẳn với ngày khác.